Chương 14: (Vô Đề)

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

14,

Gió lướt qua mặt nước hồ làm gợn sóng, Đinh Nguyệt Hoa đưa tay té nước, vài giọt nước bắn tung lên. Nàng đứng trên mũi thuyền trông về phía xa, hoàn toàn thả mình vào núi rừng xung quanh:

"Diêu tỷ, nơi này quả khiến người ta dễ chịu."

Đinh Nguyệt Hoa nói.

"Vậy thì ở thêm vài ngày đi." Diêu Ly Ly chèo thuyền cười.

"Tỷ không chê phiền là được." Đinh Nguyệt Hoa ngồi xuống,

"Non xanh nước biếc đương nhiên đẹp, có điều…"

"Có điều người trong lòng không ở bên."

Diêu Ly Ly khẽ thở dài một tiếng:

"Ta biết muội sẽ đến."

"Diêu tỷ, muội cũng không biết vì sao muội lại cho rằng mình phải đến đây, muội… không đang tâm." Đinh Nguyệt Hoa nói.

Diêu Ly Ly nhìn Đinh Nguyệt Hoa với vẻ mặt phức tạp, sau một lúc lâu nàng chậm rãi nói:

"Chẳng biết có phải ông trời đang dùng cách này để xuống trả nợ cho Cừu Việt không nữa."

Đinh Nguyệt Hoa lấy làm nghi ngờ,

"Diêu tỷ, ý của tỷ chẳng lẽ trong đó còn gì nữa ư?"

"Mấy năm qua trong lòng ta vẫn luôn do dự." Diêu Ly Ly khẽ cắn môi, ánh mắt lộ rõ vẻ thương cảm, rồi nàng như hạ quyết tâm, nói:

"Cừu Việt có lẽ chưa chết."

Vừa dứt lời, Đinh Nguyệt Hoa ngạc nhiên a lên một tiếng,

"Vậy cớ sao tỷ không nói ra? Mặc dù Triển đại ca chưa bao giờ nói ra nhưng ta biết chuyện này vẫn luôn là nút thắt trong lòng huynh ấy."

"Ta sợ nói ra Triển Chiêu sẽ càng buồn hơn."

Diêu Ly Ly cười khổ một tiếng,

"Đấy là người sư huynh cậu ấy kính mến nhất."

Sao lại thế? Đinh Nguyệt Hoa khó hiểu hỏi, chợt trong lòng nàng nảy lên một ý nghĩ đáng sợ, nàng không khỏi rùng mình, ý nghĩ này khiến nàng thấy vô cùng kinh hãi, nàng lắc đầu thì thầm:

"Lẽ nào… Tuyệt đối không thể nào."

"Muội là người thông minh."

Diêu Ly Ly thấy biểu cảm của Đinh Nguyệt Hoa bèn nói:

"Muội đoán được gì rồi đúng không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!