Chương 13: (Vô Đề)

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

13,

Đêm, Đinh Nguyệt Hoa đi tìm mèo trắng – nàng vừa mới quay đầu đi là nhóc con này lại lẻn chạy đi đâu mất. Nàng bước xuống tầng thì gặp Tần Tiểu Trảo đang chơi với Mi Mi của nàng, Tần Tiểu Trảo duỗi thẳng hai chân đưa qua đưa lại, mèo trắng thản nhiên ngồi lên trên như đang chơi đánh đu.

"Tâm trạng tốt nhỉ, chúc mừng cậu đã chính thức được gọi là đồ đệ." Đinh Nguyệt Hoa bước tới ngồi xuống cạnh cậu, nàng vẫy tay với mèo trắng.

Mèo trắng nhẹ nhàng phóng lên vai Đinh Nguyệt Hoa, vừa kêu meo meo vừa dụi vào cổ nàng. Đinh Nguyệt Hoa bị cọ ngứa bèn bế nó đặt xuống đùi,

"Mi Mi, ngươi không ở yên được hả."

Mèo trắng ngoan ngoãn nằm úp xuống, vểnh đuôi ngoe nguẩy, dáng vẻ như thể đang bảo bây giờ ta ở yên rồi, đừng trừng mắt nhìn ta nữa mà.

Tần Tiểu Trảo cười khà:

"Dù mèo trắng hay Ngự Miêu, ở trước mặt tỷ tỷ đều ngoan ngoãn hết."

Đinh Nguyệt Hoa giơ tay lên dọa: Nói bậy gì đấy.

Tần Tiểu Trảo rụt cổ lại ngay:

"Tỷ tỷ tốt bụng, đệ sai được chưa." Nói đoạn cậu ghé lại gần: "Đinh tỷ tỷ, đệ thắc mắc mãi chuyện này.

Tỷ nói xem tên Tiêu Nhiên cấm khi nào có thái độ tốt với sư phụ, lần đầu đệ gặp hắn hắn còn muốn giết sư phụ, cứ như có mối thâm thù, thế mà sư phụ vẫn để yên, chưa bao giờ tranh cãi với hắn. Mà Tiêu Nhiên lại cứu mạng đệ, sau lần cứu giúp này cũng tính là người tốt đi.

"Tần Tiểu Trảo vò đầu,"Rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

"Đinh Nguyệt Hoa ngừng cười"ừ

"một tiếng. Im lặng được một lúc, nàng khẽ thở dài, ánh mắt không khỏi hướng lên tầng trên. Trên hành lang tầng hai, Tiêu Nhiên khinh thường nói:"Khỏi cần cảm ơn, bảo vệ cho tên mọt sách kia chẳng tốn tí sức nào.

Ngược lại có một chuyện ta rất hứng thú, nghe bang Cự Hải kể lại lúc ngươi đấu với Tề Phi, kiếm thuật của ngươi có vẻ vượt rất xa ta, thế tại sao hôm đó ngươi đấu võ với biểu ca lại không ngừng tay được?" Tiêu Nhiên nhìn Triển Chiêu chằm chằm như muốn xuyên thủng hắn.

Trong mắt Triển Chiêu thốt nhiên gợn sóng, hắn không nói lời nào. Tiêu Nhiên bỗng rút soạt Cự Khuyết ra, một đường sáng xẹt tới, trên mu bàn tay phải của Triển Chiêu lập tức xuất hiện vệt máu, vị trí giống hệt với vết thương của Cừu Việt năm ấy, chỉ khác là vết thương của Triển Chiêu sâu hơn rất nhiều, máu ứa ra bên ngoài, lặng lẽ nhỏ xuống.

Triển Chiêu hệt như tượng đá, Tiêu Nhiên ném mạnh Cự Khuyết xuống sàn,

"Đau không? Cơn đau thể xác này sẽ chóng qua thôi, nhưng mà vết thương của biểu ca sâu tận đây này!"

Tiêu Nhiên chỉ vào ngực,

"Ta không gạt được, Diêu tỷ càng không quên được!"

Đinh Nguyệt Hoa với Tần Tiểu Trảo nghe thấy tiếng động thì chạy lên.

"Tiêu Nhiên, ngươi làm gì vậy?" Tần Tiểu Trảo hớt hải nhìn quanh muốn tìm một vật nào đó băng bó đỡ cho Triển Chiêu.

Tiêu Nhiên chẳng đáp, y nhảy thẳng xuống tầng, nghênh ngang rời khỏi quán trọ.

"Vừa rồi ta còn nói hắn cũng là người tốt, ta rút lại câu đó." Tần Tiểu Trảo tức giận nói.

Triển Chiêu ngờ ngạc giơ tay lên nhìn, luôn tiện lấy tay lau vệt máu, cũng chẳng để ý tới miếng băng của Tần Tiểu Trảo, thản nhiên nói: Không sao. Hắn tra kiếm vào vỏ, chỉ cảm thấy Cự Khuyết nặng vô cùng.

Tần Tiểu Trảo thấy vậy bèn kéo tay áo Đinh Nguyệt Hoa, dùng ánh mắt hỏi nàng bây giờ phải làm sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!