Chương 12: (Vô Đề)

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

12,

Quán trọ Tứ Hải, Triển Chiêu vừa nhâm nhi rượu vừa ngắm miếng ngọc quyết trên tay, miếng ngọc sáng lấp lánh cực kỳ thu hút sự chú ý, biết bao ánh mắt đã dồn về đây.

Đinh Nguyệt Hoa ngồi đối diện ăn cháo thịt bằm, mắt nàng liếc sang để ý hai người ngồi bên phải đang nhìn chằm chằm vào miếng ngọc xì xầm to nhỏ, nét mặt họ không như những người khác, có vẻ khá ngạc nhiên.

Đinh Nguyệt Hoa nháy mắt ra hiệu với Triển Chiêu, mỉm cười nói:

"Chà, miếng ngọc quyết này quả khiến người ta mê mẩn, chẳng trách đại ca không nỡ rời tay, lẽ nào đây là vật đính ước với vị cô nương nào đó?"

Triển Chiêu để miếng ngọc lại gần, hắn nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Thật ra nó vốn là của một cô gái, có điều là vật đau thương.

Ta cũng mới biết gần đây thôi, lo sợ nó là điềm gở định dằn lòng vứt đi, nào ngờ mấy trước gặp được một cao tăng nhìn thấy nó bèn niệm mấy câu A Di Đà Phật, ông ấy bảo ta miếng ngọc này không phải vật tầm thường, tuy nó mang theo tâm nguyện trước khi lìa trần của cô gái, nhưng suy cho cùng ngọc linh vẫn là ngọc linh, tất không làm hại người vô tội, hơn nữa nếu ta có thể giúp nó tìm ra được kẻ gây đau thương, hóa giải oán khí này thì ta sẽ được một công đức lớn, miếng ngọc linh thiêng này ắt sẽ coi ta là chủ nhân mà phù hộ cho ta phúc đức vô tận.Ồ, hóa ra miếng ngọc này còn có một câu chuyện như vậy.

"Đinh Nguyệt Hoa cầm nó lại gần nhìn kỹ,"Ô, nhìn này, một góc của miếng ngọc còn dính màu son, phải chăng là lời nhắn của cô gái kia? Bây giờ nhìn nó thật giống máu và nước mắt của một người.

"Đinh Nguyệt Hoa buông tiếng thở dài:"Có thể thấy cô gái ấy đã oán hận tới nhường nào.

"Hai người trò chuyện rất lớn tiếng, mọi người xung quanh đều nghe rõ, không khỏi thấy thương xót cho cô gái kia mà thở dài. Triển Chiêu nói:"Vị cao tăng còn bảo với ta kẻ gây đau thương kia là người ở đây, nhưng chẳng chỉ ta phải tìm thế nào, giờ ta chẳng khác gì ruồi nhặng không đầu.

"Hắn cầm lại miếng ngọc, tỏ vẻ buồn bã. Đinh Nguyệt Hoa an ủi:"Đại ca chớ nản lòng, đã là việc công đức lớn thì tất không dễ dàng, ta với huynh tìm từ từ, ta tin chắc kẻ gây đau thương kia giờ cũng đang thấp thỏm lo sợ.

"Mấy người khác nghe thấy câu này không khỏi liếc nhìn xung quanh, xem thử có ai là kẻ gây đau thương kia không."Ta nói này lão Tứ, trong chúng ta chỉ có mi là đa tình, có phải mi không?Ta là kiểu người thương hoa tiếc ngọc nhé, ta nỡ lòng nào làm giai nhân đau buồn vậy được!

"… Xung quanh vô cùng sôi nổi. Nét mặt của hai người ngồi bên phải có chút phức tạp, một người trong đó trầm ngâm nhìn Triển Chiêu hồi lâu, ngón tay khẽ gõ vào thanh kiếm đang cầm. Người ngồi bên cạnh gật đầu rồi đứng dậy bỏ ra ngoài."Triển đại ca, ngươi bịa chuyện mới mấy câu đã có kẻ không kiềm chế được rồi.

"Đinh Nguyệt Hoa nói thì thầm."Nếu không thẹn với lương tâm thì bịa chuyện cũng chỉ là bịa chuyện.

"Triển Chiêu nhỏ giọng đáp. Triển Chiêu cất miếng ngọc vào và nói:"Tiểu muội à, nghe nói phong cảnh ở đình Triệu Long ngoại thành rất đẹp, hay là tới đó giải sầu với đại ca đi?

"Đinh Nguyệt Hoa đáp:"Ta nghe đồn cảnh hồ ở đó đẹp lắm, ta cũng muốn đi.

"Hai người vừa dứt câu thì người còn lại kia đứng dậy rời khỏi đây. Đinh Nguyệt Hoa đẩy bát nói:"Được rồi, ăn uống no say rồi cũng nên hoạt động nào, có kẻ vội vã hơn cả chúng ta.Triển Chiêu nói:Ta mới uống thôi chứ chưa ăn no, không gấp, cũng nên để người ta chuẩn bị một chút phải không.

"Đinh Nguyệt Hoa chống một tay lên cằm, hạ giọng nói:"Đây là nơi bang Cự Hải tụ tập, ngươi cố tình chọn chỗ này để gậy ông đập lưng ông sao?

Miếng ngọc kia là của thủ phạm đánh rơi, ngươi lại đem nó ra rêu rao ở chốn đông người thế này.Bằng không chúng ta cứ cầm nó tới chỗ bang Cự Hải trình bày những suy đoán vô căn cứ, để rồi bị người ta hắt tách trà lạnh tống cổ ra ngoài, chậc, bang Cự Hải, nghe cái tên khéo còn tặng chúng ta thêm mấy bộ xương cá.

"Triển Chiêu cười nói,"Khó tiêu hóa lắm.Lúc đầu ta còn tưởng là do Hoa Quân gây ra.

"Đinh Nguyệt Hoa nói, nàng vừa nhấc mắt lên thì đụng ngay ánh mắt của Triển Chiêu, sực nhớ đến hành vi mất tự chủ của mình ngày hôm đó mà không khỏi đỏ mặt. Triển Chiêu nói:"Nếu không phải ống trúc mà đám người tấn công Tiểu Trảo bỏ lại giống với cái ở Thôi phủ thì ta cũng suy đoán như vậy, bởi thời gian, địa điểm và động cơ, Hoa Quân đều rất đáng nghi.

"Triển Chiêu thấy sắc mặt của Đinh Nguyệt Hoa có chút bất thường thì thầm hiểu rõ, hắn tiếp lời:"Dù vụ này không phải do Hoa Quân làm, nhưng hắn phạm tội chồng chất, ta tất sẽ bắt hắn về quy án.

"Rồi hắn trịnh trọng nói thêm một câu:"Cô yên tâm."

Ngồi được một lúc, Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa rời khỏi thành hướng tới đình Triệu Long.

Đình Triệu Long này là một ngôi đình ở lưng núi được xây bởi Tôn Triệu Long, một người lương thiện trong vùng. Ban đầu nó được dùng làm nơi dừng chân nghỉ ngơi cho lữ khách vãng lai.

Mặc dù sơn thủy ở đây không bằng những nơi nổi tiếng khác những vẫn là một phong cảnh hữu tình, dần dà đã thu hút được rất nhiều người nhàn tản tới đây nghỉ chân.

Đinh Nguyệt Hoa tăng tốc theo sát Triển Chiêu, dù bước vội mà vẫn thản nhiên, so với mấy tháng trước đã bình tĩnh và lão luyện hơn nhiều, đấy là cảm nhận của Triển Chiêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!