Chương 11: (Vô Đề)

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

11,

Trên đường lớn, kẻ đến người đi ai nấy cũng vội vàng, chỉ duy một đôi chủ tớ là thong thả. Tần Tiểu Trảo ở trước thỉnh thoảng lại dừng bước ngắm nhìn núi đồi xa xa.

"Thiếu gia, giờ cũng không còn sớm nữa ta mau tìm nơi trọ lại thôi ạ." Tiểu Mộc nói.

Tần Tiểu Trảo không đồng tình:

"Chẳng mấy khi ta mới được cha cho ra ngoài mở mang đầu óc mà sao đệ lắm lời quá vậy."

Tiểu Mộc ở bên cạnh lẩm bẩm:

"Đúng là thiếu gia, đâu hiểu phận tôi tớ! Thiếu gia chỉ lo du ngoạn sơn thủy còn đệ phải lo đồ ăn lo thức uống lo đủ thứ."

"Tiểu Mộc, đệ lầm bầm cái gì ở sau đấy?"

Tần Tiểu Trảo nói.

"À, đệ bảo là giao lộ phía trước có một quán trọ kìa thưa thiếu gia." Tiểu Mộc chỉ tay.

Hai chủ tớ ngẩng đầu nhìn. Quán trọ tên Ngô Đồng này cũng khá lớn, cả hai tầng khá khang trang, khách khứa tấp nập, có thương nhân, có một nhà già trẻ lớn bé đi thăm người thân, có cả những người đeo đao cầm kiếm.

Lúc này sắp đến giờ ăn nên rất náo nhiệt, tiểu nhị chạy ra chạy vào hô đến khản tiếng, hễ thấy khách là cúi người chào:

"Khách quan xin mời vào, cần gì cứ việc gọi." Nói xong lại lấy khăn chấm mồ hôi, tiếp tục xoay qua mời chào khách.

Tiểu Mộc nhìn xung quanh, thấy bàn bên góc có cô gái đang ngồi một mình bèn chạy tới cười nói:

"Vị cô nương này, tôi với thiếu gia nhà tôi đi đường cả ngày, vất vả lắm mới tìm được chỗ dừng chân, có thể cho chúng tôi ngồi chung không?"

Đinh Nguyệt Hoa đang dùng cơm, thấy cậu nhóc này cũng chân thành, nhìn xung quanh quả thực bàn nào cũng kín chỗ bèn nói: Tất nhiên là được.

Tiểu Mộc lập tức vẫy tay với Tần Tiểu Trảo.

Chủ và tớ ngồi xuống, ngửi thấy mùi rượu thịt xung quanh mới nhận ra mình thật sự rất đói bụng, bèn gọi món rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Tiểu Mộc, đặc sản ta mang cho sư phụ cất vào rồi chứ?" Tần Tiểu Trảo sực nhớ nói: Cất kỹ chút đấy.

À, ừm ừm.

Tiểu Mộc đang dồn một họng bánh bao gật đầu lia lịa.

Tần Tiểu Trảo hớp một ngụm nước:

"Nhắc tới cũng nửa năm rồi, không biết sư phụ có khỏe không."

Tiểu Mộc nuốt hết bánh bao, nói:

"Thiếu gia không ngẫm lại xem Khai Phong phủ là nơi nào, dưới chân thiên tử đương nhiên có thức ăn ngon chỗ ở tốt rồi, sao mà không khỏe được?"

Nghe đến đây Đinh Nguyệt Hoa không khỏi ngừng đũa, chỉ thấy Tần Tiểu Trảo bỏ bát đũa xuống lau sạch tay, cẩn thận lấy trong túi đồ ra một quyển sách, nói lẩm bẩm:

"Sư phụ à, nửa năm nay đồ đệ không khi nào lười biếng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!