Chương 10: (Vô Đề)

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

10,

Nhóm Triển Chiêu ra ngoài chưa được bao lâu thì gặp Vương Triều với Mã Hán đang áp giải một trọng phạm từ công đường về.

Trọng phạm này tên Hình Nhất Vị, trước đây cũng là một bổ đầu với nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực phá án và rất có tiếng tăm, đâu ai ngờ y sẽ là một kẻ tham ô phạm vô số tội.

"Ngươi chính là chàng trai trẻ đã truy bắt ta hôm đó." Hình Nhất Vị dừng bước, y nhìn đăm đăm vào Triển Chiêu như thể đang tìm thứ gì trên người hắn.

Bấy giờ gương mặt Hình Nhất Vị như lấy lại được vẻ rạng ngời của trước kia nhưng chẳng mấy chốc nó đã tối sầm lại, y cúi đầu thì thầm:

"Nhìn ngươi ta cảm thấy nhớ mình của trước đây, khi ấy ta nhiệt huyết hăng say, một lòng muốn trừ bạo an dân."

Hình Nhất Vị bỗng ngẩng đầu hỏi:

"Chàng trai trẻ, một bên là đại nghĩa, còn một bên là tình thân khó dứt, trong hoàn cảnh khó xử như vậy ngươi sẽ chọn thế nào?"

Y chăm chú quan sát nét mặt của Triển Chiêu.

"Ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mà vẫn chưa có đáp án." Triển Chiêu đáp ngay. Trước đây Triển Chiêu từng được nghe kể rất nhiều về Hình Nhất Vị, giờ thấy y sa vào bước đường này trong lòng cũng tiếc cho y.

Hình Nhất Vị sững sờ một thoáng rồi bật cười nói:

"Ngươi thành thật vậy à."

"Bởi vì ta là một người thường." Triển Chiêu nói,

"Kỳ thực ai mà chẳng muốn có cách vẹn cả đôi đường."

Hình Nhất Vị nhắm mắt gật gù nói:

"Ta đã từng có một người vợ dịu dàng và hai đứa con hoạt bát, đáng tiếc ta gây thù chuốc án quá nhiều chính vì vậy mà vợ con ta luôn phải sống trong lo sợ. Năm năm trước đứa con gái út của ta bị kẻ xấu bắt cóc, đợi đến khi ta tìm thấy thì con bé đã là một cái xác lạnh lẽo." Nói đến đây Hình Nhất Vị nghẹn ngào,

"Cảm giác ấy cứ như một con dao cứa vào tim." Y mở mắt ra, hai mắt đã ngấn lệ,

"Kể từ đó ta đã nghĩ thông suốt, ta muốn bù đắp cho người nhà của ta. Thế là ta bắt đầu nghĩ cách vơ vét tiền nhằm sớm ngày được ẩn cư với gia đình, sống những ngày bình yên. Cứ thế ta bắt đầu lún sâu dần, không còn cứu vãn được."

Hình Nhất Vị nhìn Triển Chiêu, nói có chút ẩn ý: "Chàng trai trẻ, hôm đó ta viếng mộ của con gái ngươi có rất nhiều cơ hội bắt ta, nhưng ngươi vẫn kiên nhẫn chờ ta, có thể thấy ngươi cũng là người trọng tình.

Ta cho ngươi một lời khuyên, có những thứ ngươi tốt nhất hãy buông bỏ, bằng không vào những lúc tiến thoái lưỡng nan ngươi sẽ rất đau khổ.

"Y chỉ vào đám người Vương Triều và Mã Hán:"Ngươi không giống với họ.

"Triển Chiêu khẽ nhướng mày,"Đi thanh thản.

"Đây là lời cuối cùng hắn nói với Hình Nhất Vị. Tiếng"lách cách

"của xiềng xích xa dần."Lời của tên này khó hiểu thật.

"Triệu Hổ ở bên cạnh gãi đầu:"Gì mà buông hay không, hắn tưởng ai cũng yêu tiền như hắn à.Hắn, cũng là một kẻ đáng thương.

"Triển Chiêu nhún vai, xoay lại nói:"Ta phải đi tìm một ít hồ sơ phạm tội của Hoa Quân, việc tuần phố hôm nay giao lại cho hai cậu.

"Góc phòng phía Tây Khai Phong phủ, Công Tôn Sách đang cất dọn số"bảo bối

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!