KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA
Tác giả: Nhan Tranh
* * *
1,
Bầu trời ngát xanh, gió mát trong lành, quán trà Thanh Nhạc phía tây Hòa Châu khá náo nhiệt, khúc Mai Rượu vừa hết, một ông lão gầy gò lật đật đi ra nối tiếp tiết mục, ai đó ở dưới đài lập tức hét lên:
"Lão Kim, cuối cùng lão cũng xuất hiện, mọi người chờ lão suốt."
"Đúng đấy, lần trước đang nói tới khúc hay thì phải chờ lần sau." Một người khác phụ họa.
Ông lão chắp tay nói với vẻ mặt áy náy:
"Xin lỗi các vị, mấy hôm nay ở nhà ta có việc, nay ta sẽ bù lại." Lão nhấp vài ngụm trà rồi hắng giọng, luôn tiện xòe chiếc quạt trên tay ra:
"Lần trước đang nói tới Ngũ Quỷ Cô Phong vô cùng lợi hại, kẻ nào kẻ nấy cầm binh khí vây lấy hảo hán kia…"
Phần mở màn ấy đã thu hút rất nhiều thực khách tới xem, xung quanh dần dần yên tĩnh lại. Người xem bên kia há mồm chăm chú lắng nghe, cầm miếng mứt lên rồi mà quên béng không bỏ vào miệng.
Ngó lại thực khách bên đây vừa đưa một ngụm trà thơm vào miệng, đúng lúc nghe được đoạn hay, ngụm trà vẫn nằm mãi ở đấy, đợi đến khi ông lão nói
"ba Quỷ chung số phận về chốn hoàng tuyền", hai Quỷ đền tội mới nuốt ực xuống, cũng chẳng chú tâm đến việc nếm trà.
Hay! Ai đó vỗ tay hò reo. Không ít người hãy còn đắm chìm trong cảnh chém giết ác liệt ban nãy giờ mới choàng tỉnh dậy thở phào một hơi.
Ngay khi hạ màn, tất cả đồng loạt cho một tràng pháo tay, còn có mấy người thấy rất hả dạ mà lấy trà thay rượu uống với nhau.
"Nói vậy thì hảo hán đánh Ngũ Quỷ kia đúng là một mình giương cả hai cung cứng, ngựa địch nghìn trùng coi tựa không(1), quả là can đảm!" Ai đó khen ngợi.
Đứa hầu nhỏ mặt đen ngồi trong góc phía đông nói với thiếu niên mặc áo gấm bên cạnh:
"Công tử, công tử nghĩ hảo hán đó có xuất thân thế nào mà lại lợi hại như vậy?"
"Tiểu Mộc, đệ đúng là đầu đất mà, mấy lời của thuyết thư tiên sinh mà cũng tin là thật được!" Thiếu niên mặc áo gấm ký đầu đứa hầu nhỏ ấy một cái, nói:
"Một mình hạ Ngũ Quỷ? Đệ nghĩ người ở sơn trại Cô Phong đó là bắp cải để đệ thái à? Ai nhìn thấy đâu hả?"
Tiểu Mộc cười ngây ngô,
"Lão Kim kia vẫn dựa trên chuyện có thật mà ạ. Công tử, đệ nghe nói hai Quỷ còn lại kia bị trói chặt ném tới nha môn huyện Cừ Dương. Sáng ra huyện lệnh mở mắt dậy thì phát hiện trên trán mình dán một mẩu giấy, gỡ xuống xem thì thấy trên đó viết"Thiện ác tất có báo ứng
". Thế là gã sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, không nhấc nổi người ra khỏi giường suốt mấy ngày liền. Sau cùng vẫn bị khâm sai đại nhân sai người lôi xuống giường."
"Mấy ngày trước ta với cha đi ngang qua huyện Cừ Dương có nhìn thấy cáo thị, gã huyện lệnh đó cùng một giuộc với Ngũ Quỷ, ăn hối lộ còn làm trái luật, vài hôm nữa sẽ bị hành hình chung với hai Quỷ kia." Thiếu niên mặc áo gấm nói.
Tiểu Mộc nói:
"Công tử, đệ còn nghe đâu trong vụ này có người đứng ra giúp đỡ, nên đệ nghĩ những gì lão Kim kể không hẳn là bịa đặt đâu." Cậu thè lưỡi:
"Có lẽ chỉ hơi phóng đại một tẹo." Cậu để ngón cái chạm vào đầu ngón út diễn tả, vẻ mặt vẫn hết sức ngưỡng mộ.
Thiếu niên mặc áo gấm không khỏi sờ cằm, vẻ đăm chiêu:
"Nếu là người đó thì cũng có thể thật."
Thiếu niên mặc áo gấm này tên Tần Tiểu Trảo, là con trai út của Tần Mục Thịnh Tần viên ngoại huyện Thần Khê, được coi là tú tài, khuôn mặt trắng trẻo thư sinh nhưng lại có một vết sẹo nông dưới khóe mắt trái, nó dài khoảng một tấc, song nhìn không đáng sợ, trái lại còn tăng thêm chút cảm giác góc cạnh cho gương mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!