Edit: Egao.
Nói xong câu kia, Chu Cẩn Sơ sờ sờ lông chó của Tiếu Lăng Tiêu, sau đó thực sự đi ra khỏi nhà.
Đậu má… Đậu má đậu má đậu má, Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: tui muốn biến trở lại ngay lập tức…. Mau biến mau biến!
Hắn suy nghĩ sáng suốt, đẩy vuốt chó về phía trước thật mạnh, phát công! (Kamahameha? =)))))
Vô dụng….
Lại một lần nữa! Phát công!
Vẫn chẳng có tác dụng gì…
Chỉ có thể thử cách đi ngủ… Tiếu Lăng Tiêu nằm xuống, tập trung tinh thần nhắm lại đôi mắt chó, trong lòng nghĩ thầm mau mau đi ngủ…
Dù sao mấy lần biến thân trước đều xảy ra khi hắn đang ở tình trạng không tỉnh táo.
Cũng không có gì bất ngờ, hắn càng sốt ruột, lại càng không thể đi vào giấc ngủ. Tiếu Lăng Tiêu lăn qua lộn lại suốt một tiếng đồng hồ, nơron thần kinh vẫn tiếp tục ở trạng thái vô cùng hưng phấn.
Thật đau khộ… Hắn bò dậy, đi vào phòng ngủ của Chu Cẩn Sơ, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một bịch thuốc an thần bổ não, dùng miệng chó miệng chó ngâm lọ bước vào nhà vệ sinh, thả xuống "choang" một cái, lọ vỡ ra, hắn dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm liếm chất lỏng trên sàn.
Chu Cẩn Sơ từ trước đến nay chưa bao giờ mất ngủ, nhưng gần đây lại có triệu chứng mất ngủ, y liền ra tiệm thuốc mua một ít dược phẩm chức năng, đợi đến lúc không thể ngủ được thì dùng một ít.
Bởi vì tâm trạng xuống dốc không phanh, ngủ cũng không ngon, Chu Cẩn Sơ thường xuyên cảm thấy khó chịu. Tiếu Lăng Tiêu cũng không biết phải làm sao, không còn cách nào khác đành ngậm một túi rễ bản lam đến cho y uống —— là loại rễ bản lam giang hồ vẫn đồn thổi trị được bách bệnh.
Uống xong thuốc an thần, Tiếu Lăng Tiêu tiếp tục cố gắng đi ngủ.
Kim giờ trên đồng hồ treo tường dịch sang vị trí tiếp theo, Tiếu Lăng Tiêu vẫn không buồn ngủ chút nào. Hắn cách vài phút lại nhìn lại mình, mỗi lần đập vào mắt vẫn là một đống lông chó, trong lòng biết rõ nãy giờ mình chỉ mơ mơ màng màng chứ chưa có ngủ.
Grrrr ——! Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: hắn thực sự muốn điên lên luôn rồi!
—— mười hai giờ đêm, Chu Cẩn Sơ quay về nhà một lần, cho Tiếu Lăng Tiêu ăn.
"Trung Khuyển…" Y cười khổ một cái: "Buổi tối mải suy nghĩ linh tinh, quên mất không cho mày ăn."
"… Gâu."
"Nhưng em ấy vẫn chưa khôi phục."
"…."
"Tao chờ đợi gần bốn tiếng, tay vẫn luôn run, vẫn không đợi được gì cả." Y chưa bao giờ sốt sắng như vậy, kể cà là lần đầu tiên đi thử kính, hay lần đầu tiên nhận giải thưởng, y vẫn luôn lạnh nhạt bình tĩnh. Ngày hôm nay, y vẫn luôn cảm thấy không khí nhưu cô đặc lại, làm y khó thở, mỗi phút trôi qua giống như cả một thế kỷ.
Tiếu Lăng Tiêu: "…"
"Ngẫm lại cũng phải…" Chu Cẩn Sơ nói: "Người và chó tráo đổi linh hồn, chuyện hoang đường như vậy làm sao có thể xảy ra? Biết đâu trên thế giới này, thực sự có một con chó giống Trung Khuyển như đúc thì sao."
"… Ngao!"
"Tao quay về bệnh viện, mày ở lại trông nhà cẩn thận."
"…"
Tiếu Lăng Tiêu trở mình, lật qua lật lại, đám lông nhẹ nhàng mọi ngày giờ phút này bỗng trở nên thật nặng nề, đè ép Tiếu Lăng Tiêu tới mức hắn chỉ muốn giật ra ném đi, hơn nữa một thân lông chó còn mang theo nhiệt độ của một cái lò lửa.
Haiz… Má nó… Sao lại không ngủ được nữa rồi…
Mãi cho tới khi trời lờ mờ sáng, kim giờ đồng hồ hiển thị năm giờ rưỡi, Tiếu Lăng Tiêu mới bắt đầu mệt mỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!