Edit: Egao.
"Đã đỡ chưa?" Chu Cẩn Sơ buông tay, hỏi: "Lưỡi đã hết sưng rồi chứ?"
"Chưa, chưa hết!" Tiêu Lăng Tiêu kéo tay Chu Cẩn Sơ: "Còn, còn sưng to hơn!"
"Hửm?"
"… Vẫn, vẫn còn đau!"
Chu Cẩn Sơ: "………………….."
"Thật mà, phía trong vẫn còn đau!" Tiếu Lăng Tiêu cố ý líu lưỡi.
Chu Cẩn Sơ: "………………….." Vừa nãy còn nói không sao, một giây sau đã thành có sao là thế nào? Dám chiếm tiện nghi rõ ràng như vậy, thằng nhóc này cảm giác y dễ bị lừa đến vậy sao?
Chu Cẩn Sơ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhìn đôi mắt đầy mong chờ của Tiếu Lăng Tiêu, vươn tay nhéo nhéo mặt hắn, làm như vô tình vỗ vỗ một cái: "Hết sưng rồi, cứ vậy đi."
"A…"
"Tranh thủ quay xong đi, xong sớm về nhà sớm."
"Dạ."
Cũng không biết do trời lạnh hay bị người khác trêu chọc, cổ của Tiếu Lăng Tiêu đều biến thành màu hồng nhạt. Đạo diễn bắt đầu ra hiệu, thư ký dập bảng, hắn điều chỉnh lại trạng thái một chút, hít sâu một hơi, bắt đầu đọc lời thoại một cách trôi chảy.
Quay mặt về phía Chu Cẩn Sơ, hắn cảm thấy an tâm rất nhiều, giống như quay về trạng thái khi làm chó, không cần lo lắng về diễn xuất của mình. Mà hai năm rưỡi trước đây, từng có một Tiếu Lăng Tiêu thường xuyên càng diễn càng sợ, đạo diễn càng chỉ bảo lại càng căng thẳng, luôn cảm giác bản thân mình đang liên lụy đến tiến độ của mọi người, cả đoàn làm phim đều chán ghét hắn.
"Cắt." Đạo diễn Thi khen: "Làm rất tốt."
"Gâu?" Chữ "rất tốt" này là khen ai vậy? Nhất định là khen Chu Cẩn Sơ!
"Tiếu Lăng Tiếu cố gắng lên, nghiệp diễn của cậu rất có tiền năng phát triển." Bất ngờ ngoài dự đoán của Tiếu Lăng Tiêu, đạo diễn chỉ mặt gọi tên hắn mà khích lệ: "Kĩ xảo của cậu rất tinh tế, không chỉ riêng nét mặt biểu cảm."
"A….? Ngài… Ngài nói thật sao?" Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu trở nên bối rối, trong lốt người mà lại được đánh giá cao như vậy làm hắn cảm thấy thật khó tin.
"Đúng vậy." Đạo diễn Thi giải thích tỉ mỉ: "Ánh mắt cậu nhìn Chu Cẩn Sơ chính là ánh mắt chó nhìn chủ nhân. Ngữ khí cậu dùng để giao lưu với Chu Cẩn Sơ cũng hoàn toàn là ngữ khí khi giao lưu với chủ nhân."
"…………….." Tiếu Lăng Tiêu nghĩ thầm: Thì anh ấy đúng là chủ nhân của tui mà…
Là một người không tự ý thức được tôn nghiêm của loài người, Tiếu Lăng Tiêu năm ấy dễ dàng coi Chu Cẩn Sơ là chủ nhân, thậm chí không hề trải qua đấu tranh tư tưởng lâu dài, vì hắn cho rằng khi đó Chu Cẩn Sơ vốn chính là chủ nhân của husky…
Đạo diễn Thi hỏi: "Cậu đang nuôi chó à?"
"Không nuôi…"
"Đã từng nuôi?"
"Không ạ.."
"Nếu vậy," Ánh mắt đạo diễn Thi lóe lên một tia kinh ngạc: "Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã học được đến vậy, cậu thực sự rất có thiên phú diễn xuất."
"…………." Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy hơi xấu hổ, hỏi lại đối phương: "Cái đó, ánh mắt khi chó nhìn chủ nhân, cả ngữ khí khi giao lưu với chủ nhân nữa, là cái gì vậy ạ…?" Tiếu Lăng Tiêu chỉ phản ứng theo tự nhiên, không cố ý biểu diễn cái gì, giờ phút này hắn có chút tò mò hình ảnh của mình khi đứng cạnh người trong lòng trông như thế nào.
"… Hả?"
"Tôi muốn xem thử cách lý giải nhân vật của mình có giống của đạo diễn hay không…"
"À," Đạo diễn Thi học thức đầy mình tổng kết: "Theo lý giải của tôi, tình cảm chó dành cho chủ nhân giống như một loại sùng bái, tôn kính, yêu thích, quyến luyến, giống như biểu hiện lúc nãy của cậu vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!