Chương 4: “Tám Con Sói”

Edit: Egao.

Sau khi Tiếu Lăng Tiêu đã biến thành chó được ba tháng, hắn nghênh đón một bước chuyển ngoặt lớn trong đời cẩu của mình.

Buổi tối hôm ấy, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên thèm ăn xương sườn đến phát rồ.

Thừa dịp Chu Cẩn Sơ đang tắm ở trên lầu, Tiếu Lăng Tiêu lấy điện thoại di động của Chu Cẩn Sơ, mở app đồ ăn "Đói bụng ư?", gõ hai chữ "Xương sườn" vào ô tìm kiếm, ngay lập tức tìm được một cửa tiệm cách đây mấy trăm mét, chỉ cần hóa đơn từ 30 tệ trở lên là có thể yêu cầu giao hàng tận nơi.

Tiếu Lăng Tiêu nhìn đống ảnh minh họa mà rớt một đám dãi cẩu, hô hấp dồn dập, sau đó tựa như ma xui quỷ khiến dùng vuốt cẩu bắt đầu ấn số.

Mười mấy phút sau, thức ăn đến rồi.

Chu Cẩn Sơ mở cửa, nhìn người đứng bên ngoài, nói: "Tôi không gọi đồ ăn."

"Hả?" Thanh niên giao hàng trả lời: "Nhưng… địa chỉ đúng là chỗ này mà…"

Chu Cẩn Sơ lặp lại: "Tôi không gọi đồ ăn."

"A…" Đối phương có vẻ khó xử.

Lỗ tai Tiếu Lăng Tiêu giật giật: đồ ăn đến rồi!

Hắn nhảy từ trên ghế sofa xuống, chạy như điên đến bên chân Chu Cẩn Sơ, dùng thân thể gắt gao chặn ở cửa không cho Chu Cẩn Sơ đóng lại, ngẩng đầu lắc lắc cái đuôi, gâu gâu mấy tiếng đầy khát vọng, sủa xong còn cọ cọ ống quần Chu Cẩn Sơ. Cọ xong hắn mới nhớ ra, hình như đây là hành động của mèo.

"…" Chu Cẩn Sơ hỏi: "Mày muốn ăn?"

Tiếu Lăng Tiêu tiếp tục sủa.

"Được rồi," Chu Cẩn Sơ mặt không đổi sắc nói với thanh niên ngoài cửa: "Hình như chó của tôi rất muốn ăn, tuy anh giao nhầm nhưng tôi vẫn sẽ nhận hàng trả tiền."

Thanh niên đưa đồ ăn vẻ mặt mờ mịt.

Sợ chó ăn nhiều sẽ hại dạ dày, Chu Cẩn Sơ chỉ cho Tiếu Lăng Tiêu hai khối xương sườn nho nhỏ.

Tiếu Lăng Tiêu lập tức nhào tới gặm điên cuồng.

Chu Cẩn Sơ xoa xoa đầu chó của hắn một lát, nói: "Trung Khuyển, Cố đạo diễn tao quen đang quay một quảng cáo bị thiếu diễn viên chó, ngày mai mày theo tao qua giúp ông ấy một chuyến." Lúc Cố đạo diễn nói thiếu Husky, Chu Cẩn Sơ chủ động đưa ra lời giúp đỡ. Y cảm thấy chó mà mình rất thích diễn, trước đây khi xem xong 《 Thần khuyển Tiểu Thất 》 cùng 《 The Artist 》, Trung Khuyển đã từng mô phỏng theo động tác của mấy chú chó trong phim, hơn nữa còn mô phỏng rất sinh động.

"…!!!"

Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu chó lên, hai lỗ tai mao nhung nhung* giật giật từng hồi. (mao nhung nhung: lông mềm mại như nhung)

Hắn chưa từng nghĩ tới mình vẫn có thể đi diễn. Tiếu Lăng Tiêu từ trong thâm tâm rất yêu thích nghề diễn, thích được hòa mình vào những câu chuyện xưa cũ, dùng các loại thân phận bất đồng để cảm nhận đắng cay ngọt bùi lẫn vui sướng đau buồn trong đó.

Chu Cẩn Sơ không nói thêm gì nữa, chỉ vuốt lông hắn mấy cái rồi đứng dậy đi lên lầu đọc kịch bản, để lại một con thú cưng đang kích động đến mức muốn gào thét.

***

Ngày ghi hình chính thức, Chu Cẩn Sơ tự mình dắt Tiếu Lăng Tiêu tới. Trước đây khi đi diễn, đạo diễn đến cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, điều này làm cho Tiếu Lăng Tiêu mỗi lần quay phim trước đây đều phải chờ đạo diễn và quay phim đến giảng giải hiện giờ lại có chút không quen.

Trường quay là một mảnh "thảo nguyên", màu xanh trải dài nhưng không vô tận, ánh sáng mặt trời chiếu vào tựa như dát thêm một lớp bụi vàng, lúc gió nổi lên cũng cuốn theo một làn sóng xanh biếc óng ánh.

"Yên tâm yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu," Cố đạo diễn thấy Chu Cẩn Sơ tới lập tức nói với y: "Khách hàng là "Tám Con Sói"."

Chu Cẩn Sơ gật đầu một cái: "Ừ."

… Hở? Tiếu Lăng Tiêu ngẩn người.

Tám Con Sói…? Hắn nghĩ: nhưng mà tui là cẩu nha! Để tui đóng giả sói không sợ lũ sói có ý kiến gì sao?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!