Chương 29: “Hoa Quỳnh” (6)

Cảnh quay cuối cùng của Tiếu Lăng Tiêu là ở trong nhà chủ nhân.

Con chó cố gắng nhảy lên giường, lại bị mẹ của vai nam chính đạp xuống, vì trên giường đang đặt rất nhiều máy móc.

Từ đó trở đi nó chỉ dùng hai chân sau đứng trên mặt đất, hai chân trước chống lên thành giường lẳng lặng nhìn chủ nhân của mình. Chủ nhân không hề phản ứng, nó liền dùng lưỡi liếm liếm gò má chủ nhân, còn liếm cả tay của người đó nữa, bất quá chủ nhân cũng không đáp lại nó, chỉ đôi khi dùng cổ họng phát ra một ít âm thanh không rõ ràng, như vậy đủ để nó biết chủ nhân vẫn còn sống.

Những lúc khác nó đều nằm bên giường bệnh, nghịch đi nghịch lại một quả bóng. Quả bóng này là chủ nhân mua cho nó, sau này mẹ của nam chính cũng đổi cho nó một quả bóng mới, bất quá nó vẫn thích cái cũ hơn.

Trong thời kì gian khổ này, một con chó thông minh như nó giúp được không ít việc.

Tỉ như người mẹ sẽ sai nó ngậm rổ chạy xuống lầu mua đồ, trong rổ đặt tiền kèm theo một tờ giấy để chủ cửa hàng dưới lầu biết họ muốn mua gì.

Lại ví dụ như, khi người mẹ lau người cho nam chính, con chó sẽ đứng bên cạnh ngậm khăn giúp đỡ.

"Không nên làm lộ ra sự nặng nề trong toàn bộ cảnh quay." Hạ đạo diễn giải thích: "Phải thêm vào các loại sắc thái khác nữa, nếu không khán giả sẽ không chịu nổi."

Tiếu Lăng Tiêu ngơ ngác đứng một bên nhìn.

"Vì thế," Hạ đạo diễn nói tiếp: "Trong bộ phim này, Trung Khuyển nhất định sẽ thu được sự chú ý cao nhất, vì nó là nhân vật duy nhất có thể điều tiết bầu không khí trong phim." Nói xong, Hạ đạo diễn lại sờ sờ đầu Tiếu Lăng Tiêu: "Cố gắng lên."

Tiếu Lăng Tiêu cũng diễn hết sức mình.

Đối với mỗi cơ hội hắn luôn luôn quý trọng, chỉ là sau khi quý trọng, mọi chuyện thường không tiến triển theo đúng ý nguyện của hắn.

Trong khi hoàn thành cảnh quay, trong lòng Tiếu Lăng Tiêu kỳ thực đang chấn động.

Hắn cố gắng nhập diễn, tưởng tượng nếu Chu Cẩn Sơ thực sự mang bộ dạng này, hắn sẽ khổ sở cỡ nào.

Tiếu Lăng Tiêu của hiện tại thông qua việc biến thành chó hiểu rất rõ cái gọi là nhân sinh vô thường, bản chất cơ bản nhất của cuộc sống chính là hai chữ "vô thường*".  Hắn từng cho rằng mình sẽ tiếp tục sống những tháng ngày nghẹn khuất, có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ đổi giống loài biến thành chó, hơn nữa còn thầm mến Chu Cẩn Sơ mà hắn ghét cay ghét đắng.

Nhìn tác gia trong phim mà xem, vốn đang sống vô cùng hạnh phúc bỗng dưng lại xuất huyết não, như vậy ai dám cam đoan Chu Cẩn Sơ có thể khỏe mạnh cả đời?

Tiếu Lăng Tiêu nhìn "chủ nhân" nằm trên giường, ngắm gương mặt thon gầy tái nhợt nhờ trang điểm của đối phương, trong lòng dâng lên cảm  giác khó chịu không thể tả.

"Ngao…" Tiếu Lăng Tiêu rũ xuống hai lỗ tai, không ngừng ngửi ngửi "chủ nhân".

Nhưng không giống trước đây, giờ đang là thời gian quay phim, Chu Cẩn Sơ thủ vai một người sống cuộc sống thực vật, không hề đáp lại Tiếu Lăng Tiêu.

Vai nam chính mở ra đôi mắt trống rỗng, vì y đã mù hoàn toàn, trong con ngươi không còn ánh sáng phản xạ, cũng không còn lay động linh hoạt như trước.

Tiếu Lăng Tiêu đau lòng muốn chết.

Nếu Chu Cẩn Sơ thật sự sinh bệnh, một con chó như hắn có thể làm được gì đây.

Cuối cùng, sau khi hoàn thành toàn bộ cảnh quay, Chu Cẩn Sơ mới từ trên giường ngồi dậy.

"…" Không còn bị hạn chế, Tiếu Lăng Tiêu vèo một cái nhảy vào lồng ngực Chu Cẩn Sơ, cọ cọ không ngừng.

"Trung Khuyển?" Chu Cẩn Sơ ôm hắn, dùng sức ôm thật chặt.

"…" Ít nhất Chu Cẩn Sơ bây giờ vẫn khỏe mạnh, lực cánh tay vẫn mạnh như vậy.

Hắn đè lên người đối phương, hai móng vuốt dán sát lên vai, đầu chôn vào hõm cổ y, còn nhè nhẹ cắn một cái.

"Không có việc gì không có việc gì." Chu Cẩn Sơ tựa hồ cảm giác được thú cưng nhà mình đang bất an, an ủi nó: "Tao còn chưa ngã bệnh được đâu, giờ mày đứng lên được chưa?"

"… Gâu."

Do ảnh hưởng của cảnh quay, mãi cho đến lúc đi ngủ buổi tối, Tiếu Lăng Tiêu trở nên cực kì dính người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!