Chương 8: (Vô Đề)

Ta thật sự không chờ được nữa. Trong lòng Thôi Yến đã có người khác, ta không muốn bị hiểu lầm là đang cố níu lấy hắn.

Mẫu thân ta còn chưa kịp mở miệng, thì ngoài sân vang lên tiếng tiểu muội:

"Tam tỷ phu, huynh tới rồi sao không vào nhà?"

Ta sững người, vội vã ném đồ thêu chạy ra, thì thấy Thôi Yến đang đứng giữa sân nhà ta.

"Biểu ca? Huynh tới từ khi nào vậy?"

Chúng ta vừa rồi đã nói những gì… hắn nghe được bao nhiêu?

"Họ nói nàng đang ở nhà mẫu thân, ta tới đón nàng về.

"Dưới ánh đèn, dáng vẻ Thôi Yến càng thêm thanh tú. Trên người khoác trường sam, dáng người cao gầy như một cành hải đường đứng thẳng giữa đêm xuân."Ồ… ta… phụ thân ta không có nhà, nên… nên tối nay định ngủ lại nhà."

Thôi Yến gật đầu: "Được. Vậy ta về trước."

Hắn bước ra khỏi sân. Ta nhìn theo bóng hắn khuất dần trong đêm, vừa định đóng cửa viện thì Trần Đông Nam đến.

"Khương Miêu."

"Đông Nam ca, sao huynh lại tới?"

"Muốn vào núi bây giờ không? Ta đã đặt bẫy xong, còn đào thêm vài hố nữa, chắc chắn có thứ hay đấy!"

Ta lập tức hào hứng.

Lần trước bắt được gà rừng, nấu canh cho Thôi Yến uống, hắn rất thích. Cô mẫu cũng khen ngon.

Thế nhưng khi ta và Trần Đông Nam vừa ra khỏi cổng, lại nhìn thấy cuối con hẻm có người đang đứng.

Người ấy đứng ngược sáng, chẳng rõ đã đứng đó bao lâu, quanh thân phủ kín hơi lạnh của đầu xuân.

Ta khựng lại — là Thôi Yến sao?

Nhưng dường như lại không phải. Bởi người ấy xoay người rời đi, bóng dáng dần chìm trong bóng tối.

Chắc không phải Thôi Yến… Hắn không có lý do gì để đứng ở đấy.

Sáng hôm sau, ta trở lại phủ tộc trưởng, đúng lúc mọi người đang bàn chuyện.

Vừa thấy ta, cô mẫu nói: "A Miêu trở về đúng lúc lắm, Thanh Dật sắp lên kinh dự thi, con thu xếp đi theo nó."

"Con cũng đi sao?"

Ta dè dặt liếc nhìn Thôi Yến — hắn cau mày, hiển nhiên không muốn ta đi cùng.

"Đường xa vất vả, lại đi nhiều người, nàng theo chỉ thêm khổ." Hắn quay sang nói với ta: "Giữa năm ta sẽ về lại, không lâu đâu."

Hắn… đang giải thích với ta sao?

"Vâng." Ta đáp khẽ, "Vậy để ta giúp huynh thu dọn hành lý.

"Giờ chỉ còn hai tháng nữa là tới kỳ thi mùa xuân, mà từ Thương Khê đến kinh thành, đường đi đã mất một tháng. Thời gian quả thực rất gấp. Ta quay về phòng chuẩn bị đồ đạc cho hắn, Thôi Yến cũng theo sau vào. Ta chỉ vào đống quần áo trên giường, nói:"Y phục mùa xuân và vài bộ y phục mùa hạ, ta đều chuẩn bị cả. Nghe nói lúc thi trời rất lạnh, ta còn để thêm miếng lót đầu gối bằng bông."

"Ừm.

"Hắn khẽ đáp. Ta luyên thuyên nói đủ điều, Thôi Yến chỉ yên lặng lắng nghe. Thu dọn xong, ta đóng nắp rương lại, căn phòng chợt yên tĩnh hẳn. Thôi Yến bất ngờ đưa cho ta một phong thư:"Cái này cho nàng tiêu dùng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!