Chương 4: (Vô Đề)

Ta ngồi bên mép giường làm kim chỉ. Trời dần chuyển lạnh, ta muốn may cho Thôi Yến một chiếc áo dày, dù trong phủ đã có nha hoàn chuyên làm việc này, nhưng ta cũng nên thể hiện một chút.

"A Miêu." Không biết từ lúc nào, Thôi Yến đã tỉnh, gọi ta.

"Sao nàng không ngủ trưa?"

Ta kéo lại chăn đắp cho hắn: "Ta không quen ngủ ban ngày, huynh cứ ngủ là được rồi."

"Nhưng A Miêu, tay ta đau.

"Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia Ta vội đặt kim chỉ xuống, ngồi lại xoa tay cho hắn. Xoa được một lúc, ta bảo hắn tiếp tục ngủ, hắn lại nói:"A Miêu, đầu ta đau.

"Ta lại đưa tay xoa trán. Vừa xoa trán xong, hắn lại kêu ngứa lưng:"Nàng gãi giúp ta một chút.

"Hắn nằm sấp trên giường nhìn ta, đôi mắt đen láy lấp lánh, khiến người ta không nỡ từ chối. Ta vén áo hắn lên, gãi cho:"Ngứa chỗ nào? Đây hay là đây?"

"Chỗ nào cũng ngứa.

"Thôi Yến đáp. Tay ta vừa đặt lên lưng hắn, liền cảm thấy làn da hắn thật mềm, mịn như tơ tằm. Càng gãi, ta lại càng thấy mũi mình cũng ngưa ngứa theo."Nàng đang nghĩ gì đó, A Miêu?"

Thôi Yến chợt hỏi.

"… Sinh con.

"Ta buột miệng thốt ra. Thôi Yến lập tức trở mình nhìn ta, gật gật đầu:"Vậy thì ta với A Miêu cùng sinh con."

"Hả?" Ta giật mình, vội vàng khoát tay: "Không được không được… Ta không thể sinh con với huynh."

Hắn cau mày, tỏ vẻ không vui, còn hừ một tiếng.

"Biểu ca?"

"Hừ!"

"Vậy… vậy ta hôn huynh một cái được không?

"Ta dỗ dành. Hắn liếc mắt nhìn ta, ta vội vàng hôn lên má hắn một cái, ai ngờ hắn đột ngột dang hai tay:"Còn muốn ôm nữa!

"Trời đất ơi, hắn còn chưa mặc áo nữa kìa. Ta đành ôm lấy hắn, mà mũi ta lại bắt đầu ngứa ngáy, chỉ sợ bản thân lại chảy m.á. u mũi mất thôi."A Miêu."

"Hử?"

"A Miêu."

"Sao vậy?"

Hắn ghé mặt vào vai ta, nhẹ nhàng cọ cọ: "Ta thích A Miêu."

Mái tóc mềm mịn của hắn cứ thế khẽ cọ nơi vành tai ta, ngưa ngứa mà cũng ngọt ngào, từng chút từng chút len vào tận trong tim.

Ta đã cầu xin thần linh ba năm, ngày ngày khấn nguyện xin một vị phu quân không thể hành phòng.

Nhưng nếu phu quân lại vừa ngoan ngoãn vừa quấn người như thế này…

Sai rồi, sai rồi… quả thật là ta đã tính sai rồi!

Ngày hôm sau, ta theo lệ hồi môn, trở về nhà mẹ đẻ.

Cô mẫu không cho Thôi Yến đi theo, nên ta định buổi sáng sẽ lén đi, ăn xong bữa trưa là quay lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!