Ta nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay hắn, hắn lại nghiêng đầu nhìn ta, đưa ngón tay chạm vào mũi ta.
"Sao thế?" Ta nuốt nước miếng, nhìn hắn chằm chằm.
"Nàng chảy m.á. u mũi rồi.
"Hắn đáp. Ta giật mình toan quay đầu bỏ chạy, Thôi Yến lập tức kéo ta lại:"A Miêu!
"Ta luống cuống lau m.á. u mũi, còn hắn thì cúi đầu cười khe khẽ, dáng vẻ như đang rất vui vẻ. Ta trừng mắt lườm hắn:"Huynh cố ý phải không? Biết ta dễ chảy m.á. u mũi mà vẫn bày trò chờ xem ta xấu mặt!"
Hắn bỗng nhiên lại tỏ ra tủi thân.
"Huynh tủi thân cái gì," ta đá nhẹ vào thành bồn, "Chiều nay còn ngọt ngào với Triệu tiểu thư, giờ lại không dứt khoát với ta. Ta nói cho huynh biết, ta không chịu làm thiếp, càng không chịu chia sẻ phu quân với ai khác. Nếu huynh đã quyết định, thì hoặc là dứt khoát… hoặc là…"
"Ta không hòa ly."
Hắn ngắt lời, giọng nói kiên định, "Ta vất vả lắm mới cưới được nàng, sao lại phải hòa ly?
"Lần này đến lượt ta nghẹn lời. Thôi Yến lại nói tiếp:"Thực ra… ta rất cảm tạ khoảng thời gian mình bị ngây dại. Nếu không có cơn bệnh ấy, muốn cưới được nàng, e rằng khó như lên trời vậy."
Quả thật, nếu hắn muốn cưới ta, e rằng cả dòng tộc đều sẽ phản đối.
"Giờ đây ta đã toại nguyện, có thể ở bên nàng, sao nỡ buông tay chứ?"
"Gì mà toại nguyện?
"Ta chẳng hiểu gì cả, rõ ràng là ta mới là người toại nguyện, ta là người đã cầu thần bái Phật suốt ba năm ròng. Hắn mặc y phục chỉnh tề, kéo ta ra phòng ngoài, đưa cho ta một cái túi thơm, ra hiệu bảo ta mở ra xem. Ta mở túi thơm ngay trước mặt hắn, bên trong là một xấp ngân phiếu."Nàng nói, nếu hòa ly thì muốn lấy hai trăm lượng." Hắn nói, "Nhưng nếu làm thê tử của ta, thì ta có rất nhiều cái "hai trăm lượng" như vậy."
"Rất nhiều cái "hai trăm lượng"…
"Ta ngẩn người, tay vẫn cầm đống ngân phiếu. Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia"A Miêu," hắn nhẹ nhàng gọi ta, "mỗi năm vào mùa xuân, ta đều muốn được ăn bánh chẻo hoa hoè do chính tay nàng làm, có được không?
"Đầu óc ta như ong ong cả lên, nhìn người đang đứng trước mặt. Hắn tuấn tú, có tiền lại có công danh, là nhân duyên mà ta đã dâng hương lạy Phật suốt ba năm trời mới đổi lấy được."Được, đương nhiên là được rồi.
"Ta gật đầu liên tục. Thôi Yến ôm lấy ta, lần này là ta dựa vào lòng hắn. Vai hắn rộng và vững chãi, khác xa hình ảnh một Thôi Yến hay dính lấy ta, ngốc nghếch thuở trước. Ta khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn:"Không hòa ly cũng được, nhưng nói rõ rồi đấy — chàng không được cưới nữ nhân khác."
"Ta thề." Hắn đáp, "Cả đời này chỉ có mình nàng."
Ta lập tức cất kỹ số ngân phiếu ấy vào người, tâm trạng vui đến độ muốn bay lên trời. Ta quyết định, trước khi hắn vào kinh nhận chức, ta nhất định phải đến miếu Nguyệt Lão một chuyến, cảm tạ người đã se cho ta mối nhân duyên tốt đẹp này.
NGOẠI TRUYỆN CỦA THÔI YẾN
Bệnh của ta, kỳ thực không phải bệnh, mà là trúng độc. Cũng chẳng phải trúng một lần liền trở nên đần độn.
Trước khi thực sự phát tác, đã vài lần xuất hiện dấu hiệu. Ta hỏi qua đại phu, ông nói đó là một loại độc mãn tính.
Còn nói rằng, chỉ cần ngừng dùng dược, độc sẽ dần tiêu tán trong cơ thể, trí tuệ cũng sẽ dần hồi phục.
Ta biết rõ là ai hạ độc, bởi vậy trước khi độc phát, ta đã âm thầm an bài mọi sự.
Chỉ đợi đến ngày ta thần trí mê man, cũng không đến mức bị người khác dắt mũi mà đi.
Khương Miêu — chính là sự an bài của ta.
Mùa hạ năm kia, ta chuẩn bị tham dự kỳ thi mùa thu, lòng thấy phiền muộn liền về nhà mẹ đẻ ở tạm.
Lầu nhỏ ta ở khi ấy, tầm nhìn rất tốt, ngồi trong thư phòng liền có thể trông thấy hết cảnh trong viện.
Đó là lần đầu tiên ta gặp lại Khương Miêu khi đã trưởng thành. Nàng gánh một đôi quang gánh, mỗi đầu treo bốn con gà rừng, vừa đi vừa cười nói với mấy nha hoàn trong viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!