Chương 50: (Vô Đề)

Editor: HeLiX

Diệp Kính không đợi cô trả lời đã túm lấy cô rồi hôn tới tấp.

Ngay cả Chu Thải Thải cũng hiểu được thần kinh thô như Diệp Kiều Lục thì không thể dùng biện pháp nhẹ nhàng được, thì làm sao Diệp Kính có thể không hiểu chứ. Anh chỉ đang chờ đợi thời cơ thôi.

Diệp Kiều Lục là kiểu người bộc lộ hết tình cảm ra bên ngoài. Hồi bé chỉ vì một bộ phim võ hiệp mà tự cho rằng mình thích La Tích.

Về khoản giao tiếp xã hội, có thể nói cô rất đơn giản, thích ai thì sẽ chơi cùng với người đó. Cô cũng không mất thời gian đi nối quan hệ lòng vòng với người bên ngoài làm gì, nếu như gặp phải người không tốt, cô sẽ từ chối ngay lập tức.

Mấy năm trước, lúc Thi Dữ Mỹ gọi điện thoại qua, lần nào anh cũng chỉ trả lời rất ngắn gọn.

Thi Dữ Mỹ thở dài: "Con từ nhỏ đến giờ mẹ vẫn luôn hỏi han ân cần, tính tình của con còn chẳng cởi mở được như Tiểu Lục."

"Gia đình nào mà cha mẹ ân ái thì cũng chưa chắc đã có thể sinh ra em ấy như vậy."

Thực ra, anh và cô ấy không giống nhau.

Người ta nói anh là thiên tài, thiên tài quái gở.

Cô cũng có thiên phú, nhưng lại mang trong mình một loại tự tin phóng khoáng hoàn toàn khác người.

Mấy năm trước Trâu Tượng nói cô ngốc, nhưng hai năm gần đây phải sửa lại miệng, nói cô rằng: "Thiên tài đội lốt kẻ khờ."

26 năm cuộc đời, Diệp Kính mới chỉ gặp được một người duy nhất như vậy là Diệp Kiều Lục.

Cô cực kỳ thông minh, cũng lại cực kỳ đơn thuần.

Anh nhìn cô vui mừng hoạt bát chạy về phía anh, rồi cô vấp ngã, rất không dễ dàng gì để đứng lên thì lại "bẹp" một cái, cô lại vấp ngã rơi vào trong vũng bùn.

Bùn đất càng ngày càng nhiều, cô vấp ngã đến mức đầu óc choáng váng, thế nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ lại càng lúc càng gần.

--

Diệp Kính áp người Diệp Kiều Lục vào tấm gương đen.

Cô sợ đến mức hai tay sờ soạng mặt kính lạnh toát, nhưng lại không thể chống cự.

Trong miệng anh tràn ngập hơi thở mang tính chất công kích. Có lẽ đây chính là loại hormone nam tính mà Chu Thải Thải đã nhắc đến.

Anh cứ thế hôn mạnh như vũ bão khiến cho cô binh bại tướng tan.

Móng tay cô cào lên mặt gương kêu ken két, sau đó hai tay lại bị anh dùng một tay tóm lấy. Trong đầu cô trống rỗng, cánh môi bị anh cắn vừa đau vừa tê, da mặt lại đỏ ửng nóng bỏng. Cô khẽ giật giật ngón tay, vô tình chạm phải lòng bàn tay anh, khiến cho ngọn lửa tò mò khiêu khích càng bốc lên mãnh liệt.

Trước đây, cô cưỡng hôn anh chỉ có cảm giác là đang gặm chân gà, thế nhưng hiện giờ, trong cảm nhận của cô, sự nồng nhiệt này lại cực kỳ giống với đôi nam nữ trong quyển tạp chí kia.

Hô hấp của hai người hòa nhập lại làm một, trong hơi thở còn thoang thoảng vang lên thanh âm khiêu khích.

Trong lúc mê muội, cô hé mắt nhìn thấy bóng dáng của anh phảng phất ở trong gương. Sau đó, đột nhiên anh buông tay giữ hai tay cô ra, tay cô theo đà rơi xuống hai vai anh.

Trong miệng cô đã cảm nhận được hương vị của máu.

Diệp Kính ngừng hôn cô, cọ cọ chóp mũi mình vào mặt cô một cách cực kỳ thân thiết nhẹ nhàng: "Nếu so với ban nãy em cưỡng hôn anh thì bây giờ dễ chịu hơn nhiều." Giọng nói của anh trầm khàn, khiến cho cô nhớ lại giọng nói trước kia lúc anh đang dậy thì.

Cô ngước mắt nhìn, chỉ thấy miệng vết thương trên môi anh lại bắt đầu rỉ máu.

Đôi mắt anh đen như mực, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Cô lau sạch miệng vết thương cho anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!