Editor: Linh Đang
Hôm nay, Diệp Kiều Lục đi ngang qua quán bói toán này, đột nhiên muốn thổ lộ hết tâm tình.
Thanh niên hành nghề bói toán có con ngươi màu lam, nghe cô nói nhiều như vậy, cũng không đuổi cô đi. Tuy rằng sắc mặt của cậu rất thối.
Có chút giống Diệp Kính lúc trước, mặc dù lạnh nhưng vẫn còn ấm.
"Cậu có biết vì sao anh ấy thay đổi không?" Diệp Kiều Lục hỏi.
"Ai biết được. Tự tôn của đàn ông, thật đúng là khó mà nói." Thanh niên có con ngươi màu lam miễn cưỡng, "Trước kia anh ta là vương tử, cô là công chúa, rất xứng. Hiện tại khác rồi, anh ta bị biếm thành bình dân, cô vẫn là công chúa, tâm tình của anh ta sẽ khác biệt."
"Công chúa này cũng được sủng mới gọi là công chúa." Diệp Kính không thương cô, cô cũng chỉ là bình dân.
"Đúng, trong mắt tôi cô chỉ là bác gái." Thanh niên duỗi thắt lưng, "Bác gái, cô nói chuyện cũ xong rồi chứ? Tôi muốn đi ăn cơm."
"Về sau cậu còn bói toán ở chỗ này không?"
"Cái rắm! Không bao giờ đến đây nữa." Thanh niên có con ngươi màu lam đứng lên, "Tình yêu là trò chơi phiền não. Bác gái, tự giải quyết cho tốt."
----
Diệp Kiều Lục rời khỏi quán bói toán, trở về nhà. dienndan3leequyy5doon
Đầu năm 2008, Diệp Trình Phong cắn răng mua một căn nhà ba phòng ở thành phố H. Thời kì đó giá nhà đất rất đắt.
Cũng năm đó vào mùa hè, công ty Lehman Brothers ở nước Mỹ phá sản, mở ra nguy cơ khủng hoảng kinh tế thế giới.
Nguy cơ có mười, nhà đất ảnh hưởng chín phần. Giá cả nhà đất ở thành phố D giảm đột ngột.
Căn nhà mới của Diệp Trình Phong còn chưa trang hoàng tốt, giá phòng đã hạ so với trước đó mấy chục vạn.
Tin tức vừa được đưa ra, trong lòng Thi Dữ Mỹ chợt lạnh. Bà lo lắng Diệp Trình Phong sẽ quở trách đề nghị mua phòng lúc trước của Diệp Kính.
Diệp Kiều Lục cười ở bên an ủi nói, "Dù sao cũng là chính mình ở, tăng hoặc giảm giá cũng không liên quan gì với chúng ta. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không bán căn nhà này. Sau này còn có thể tăng mà."
Lời nói là nói như vậy, nhưng Thi Dữ Mỹ vẫn cảm thấy mua đắt. Nếu như chờ tới bây giờ lại vào tay, tiền vay để mua nhà cũng có thể giảm không ít.
Bà tới công ty hỏi người môi giới, hỏi nửa tháng, càng hỏi càng thấp. Trái tim của bà càng lạnh.
Diệp Trình Phong bất đắc dĩ bảo bà đừng đi hỏi nữa. Mua chính là mua, trên đời không có hối hận.
Vào một buổi tối, Thi Dữ Mỹ xem tin tức biết được, thì ra cơn gió lốc kinh tế này, đã để lại dấu vết vào mùa hè năm trước. Ngày mà để lộ ra tin tức, làm bà đột nhiên nhớ đến nguy cơ tài sản của ba Diệp Kính. Hình như bà hiểu được vì sao ông ta nóng lòng cuốn gói chạy trốn.
Thi Dữ Mỹ lưu ý đến tin tức về bất động sản.
Mấy tháng sau, công ty thương mại đang tiếp quản tập đoàn Tiến Lâm với mục đích mở rộng, trong chuỗi nguy cơ này lâm vào đường cùng.
Thi Dữ Mỹ thở dài. Bà thấy may mắn, Diệp Kính được bà nuôi lớn, bằng không đi theo ba cậu, không biết trưởng thành sẽ thành con người ích kỉ như nào.
Diệp Kính rời đi mấy năm nay, cá tính có chuyển biến. Nhưng bà tin tưởng, phẩm hạnh của cậu vẫn tốt.
Diệp Kiều Lục cũng tin tưởng vững chắc như thế.
Cô về nhà, mở cửa.
"Đã trở lại?" Thi Dữ Mỹ đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Diệp Kiều Lục, bà lập tức đứng lên, "Không phải tăng ca sao?"
Diệp Kiều Lục một bên đổi giày, một bên nói: "Vốn dĩ muốn đi công ty, nhưng trên đường con nhìn thấy một quán rất hay, chậm trễ thời gian."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!