Chương 37: (Vô Đề)

Editor: Linh Đang

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 7. 18

Tiểu Lục Tử sinh nhật vui vẻ!

^_____________^

"Anh Nhị Cẩu, hôm nay cậu hẹn hò với chị Nhị Cẩu sao?"

Hai tay mỗi bên xách một túi rác, Diệp Kiều Lục gặp La Tích ở chỗ thùng rác. Cô thấy cậu ăn mặc chỉnh tề, lại nhớ đến ngày 14 tháng 2, cười hỏi.

Thái dương La Tích co rút."Chị Nhị Cẩu ở đâu ra."

Diệp Kiều Lục bừng tỉnh đại ngộ. Đây là anh Nhị Cẩu còn chưa theo đuổi được chị Nhị Cẩu. Cô hì hì cười, "Anh Nhị Cẩu cố lên! Hôm nay cậu mặc rất đẹp trai, nhất định việc sẽ thành."

"Lục Tử ngốc. Nhanh chóng ném rác đi, đứng chỗ này nói chuyện phiếm là sao hả." La Tích dùng tay quạt gió.

Cô ném hai túi rác vào thùng.

Chỉ chớp mắt, Phùng Hữu Vân đã đứng ở dưới lầu. Mái tóc ngắn mày nâu nhạt dựng thẳng lên, áo len màu da cam, quần bò màu đen, cả người đều tràn đầy thanh xuân.

"Anh Hữu Vân." Diệp Kiều Lục chủ động tiến lên chào hỏi, "Cậu cũng đi tìm chị Hữu Vân sao?"

Phùng Hữu Vân liếc ngang cô một cái, "Bao nhiêu tuổi rồi, sao nói chuyện vẫn giống Lục Tử ngốc trước kia vậy."

"Ngốc cả đời thôi." La Tích nở nụ cười.

Phùng Hữu Vân lấy hai hộp socola từ trong ba lô ra, "Lễ tình nhân đến, biết cậu học hành mệt mỏi, không rảnh yêu đương. Đây, tâm ý nho nhỏ. Một hộp của mình, một hộp khác là anh Nhị Cẩu của cậu đưa."

Diệp Kiều Lục vui vẻ không thôi, hai tay nhận lấy, "Cám ơn anh Hữu Vân, cám ơn anh Nhị Cẩu."

Phùng Hữu Vân đi đến trước mặt La Tích, "Đi thôi."

"Các cậu đi đâu thế?"

Phùng Hữu Vân nhìn cô một cái, "Đến phố bán hoa."

Cô tươi cười mặt đầy vui vẻ đưa tiễn hai người bọn họ.

Đi đến ngã tư, đột nhiên Phùng Hữu Vân có suy nghĩ, "Hôm nay Diệp Kính trở về sao? Không bằng để cậu ấy cùng đi bán hoa với chúng ta. Bộ dạng soái, bán rất nhanh."

Thái dương La Tích giật giật, "Cậu để cậu ấy bán mình hay bán hoa thế?"

Phùng Hữu Vân trầm tư nửa ngày, "Diệp Kính có bạn gái không?"

"Hẳn là không có." La Tích vòng qua cái giếng trước mặt, chậm rãi nói: "Cậu ấy tương đối thanh tâm quả dục, mình rủ cậu ấy cùng đi xem phim người lớn, cậu ấy cũng cự tuyệt."

"Sẽ không phải là thẹn thùng chứ?" Phùng Hữu Vân lẩm bẩm nói, "Bằng không chính là do cậu ấy không thích nữ chính trong bộ phim của cậu."

"Thể loại gì mình cũng tìm cho cậu ấy rồi. Cậu có nghe qua một tin tức không? Vợ chồng tiến sĩ kết hôn ba năm không mang thai, đúng là bởi vì bọn họ không hiểu cuộc sống sinh hoạt."

"... Đó không phải tương lai của Tiểu Lục Tử sao?"

----

Hàng cây bên đường phố Hương Sơn, tươi tốt xanh um như mười năm trước.

Những khu nhà san sát, mang đậm nét đặc sắc của Lĩnh Nam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!