Editor: Linh Đang
Vấn đề liên quan đến diện mạo của mình, Diệp Kiều Lục thỉnh giáo Diệp Kính.
Giọng của Diệp Kính ở đầu bên kia điện thoại có phần khàn khàn, "Alo?"
"Diệp Kính, Diệp Kính! Mình gặp phải vấn đề." Cô nhìn chằm chằm những bình luận trên trang web, bẹt miệng.
"Như thế nào?"
"Cậu biết không? Rất nhiều người nói mình xấu không chấp nhận được, không xứng với cậu." Cô luôn luôn cho là, tuy mình không tuyệt sắc như Diệp Kính, nhưng cũng là một cô gái được yêu chiều.
Bình luận xấu không chấp nhận được này dọa cô sợ.
"Ai?" Giọng nói vừa còn mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng.
"Không biết. Ở một diễn đàn ngoài trường chúng ta. Các cô gái đấy nghi ngờ thẩm mỹ của cậu." Diệp Kiều Lục quyết định dụ dỗ Diệp Kính. Cho dù cô xấu xí không chấp nhận được, vậy thì cũng phải kéo Diệp Kính làm đệm lưng.
"Đưa địa chỉ trang web cho mình."
"Cậu đừng nhìn, nói rất độc miệng." Cô tắt trang web đi, "Ba mẹ đều nói mình là tiểu mỹ nhân, cậu cảm thấy sao?"
"Đại mỹ nhân." Tốc độ nói tương đối nhanh.
"Oa! Đánh giá thật cao!" Phiền muộn của cô bị quét sạch, lại mở trang web ra.
Diệp Kiều Lục đăng kí một nick, một tay cầm di động, một tay đặt trên bàn phím đánh máy, "Tôi cảm thấy nữ sinh bên cạnh Diệp là đại mỹ nhân!" Coi như là cô trả lời thay Diệp Kính.
Cô hừ hừ hai tiếng, nói với đầu bên kia điện thoại: "Diệp Kính, vấn đề của mình được giải quyết rồi. Ngày mai cậu trở về sớm một chút nhé, anh Nhị Cẩu rất nhớ cậu."
Diệp Kính đáp lại rồi cúp.
Diệp Kiều Lục lại cẩn thận đọc lại nội dung bài post, đột nhiên phát hiện bình luận, có người nói "Nữ sinh đi theo Diệp Kính" thành bạn gái.
Sau đó lại công kích bạn gái của Diệp Kính, thầm mắng mắt cậu bị mù.
Diệp Kiều Lục nhíu mày.
Trong lòng lại phiền muộn. [email protected]@dan##le$$quy%5don^^
Cô buồn không phải vì ác ý trên Internet, mà là vấn đề tình yêu nan giải kia, xuyên suốt qua mấy ngàn năm lịch sử của nhân loại.
Cô đặt ra mục tiêu cho chính mình. Nhất định thời gian nghỉ đông phải công phá ngành học tình yêu này.
----
Sau khi Chu Thải Thải nghe thấy hùng tâm tráng chí của Diệp Kiều Lục, vô cùng trượng nghĩa đề cử vài quyển sách, coi như tài liệu giảng dạy."Tình yêu một đời một kiếp một đôi, trời đất kinh hãi, quỷ thần khiếp sợ."
Diệp Kiều Lục nhớ kỹ, sáng sớm ngày hôm sau chạy đến hiệu sách.
Cô chọn hai quyển ngôn tình.
Lúc đang sếp hàng tính tiền, ánh mắt vô tình quét đến chuyên mục kiến trúc. Lực chú ý của cô bị hấp dẫn, rời khỏi hàng người
Cô mua ba quyển tạp chí kiến trúc.
Khi về nhà đã là gần mười một giờ, không thấy bóng dáng Diệp Kính.
Cô nói thầm, "Không phải cậu quên chứ?" Cô nhắn tin nhắc nhở cậu trở về ăn cơm trưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!