Chương 34: (Vô Đề)

Editor: Linh Đang

Sắp tới Diệp Kính khéo léo từ chối hạng mục ngoài, đặt tâm tư vào buổi thiết kế lớn cuối kỳ.

Diệp Kiều Lục trêu chọc cậu đừng vội mà nên kiếm khoản thu nhập thêm.

Cậu nói: "Thành tích của cậu xếp cùng một chỗ với mình, đương nhiên phải nghiêm túc."

Cô hỏi: "Chẳng lẽ chính cậu không nghiêm túc sao?"

"Mình không để ý thành tích như cậu."

"Cậu nói như thế, có vẻ như mình đặt nặng thành tích sao." Cô che ngực, có vẻ buồn bã.

Cậu không đáp. Không phải cô đặt nặng thành tích, mà là thái độ nghiêm túc, làm cái gì cũng phải tốt nhất.

Nhóm có hai người, thoải mái nhất là: Làm bài tập không nhất định phải vẽ bản đồ phòng. Hai người bọn họ ở Kiến Lâm Tắc Duyệt, có ý tưởng mới sinh ra, cũng có thể lập tức đến thư phòng vẽ. 

Kiến trúc học là một môn lý thuyết tràn đầy sức tưởng tượng.

Lời văn trong sách, viết hời hợt, giảng đạo lý mọi người đều hiểu được. Thậm chí chỉ nhìn chữ viết, có phần buồn tẻ. Làm thế nào để mang tri thức trong sách, chuyển đổi thành thiết kế tác phẩm, phải dựa vào tư duy mà làm.

Diệp Kiều Lục thích mua sách có thiết kế kiến trúc bên trong. Phần lớn thời gian, miêu tả hơn một ngàn chữ không bằng một bức hình.

Sau khi cô xem được phân nửa cuốn 《 các quy phạm của thiết kế kiến trúc 》, nói, "Trường học của chúng ta không có tiết văn học, xem những quy phạm này, viết ra không truyền tải được những tinh hoa của thế hệ trước."

"Thuyết minh về thiết kế sẽ để cậu viết, cho cậu cơ hội rèn luyện." Diệp Kính lập tức nói đến phần phân chia nhiệm vụ.

"Cần bao nhiêu chữ?"

"Lời ít mà ý nhiều. Có thể một câu nói xong, tuyệt không kéo dài đến hai câu."

"Hiểu rồi." Cô gật gật đầu, "Không cần lời văn hay sao. Đầy bụng chữ, lại không có đất dụng võ." Cô nâng má, ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ.

Gió nhẹ mát lạnh, ánh trăng sáng tỏ. dien~~dan~~le~~quy~~don

Cô nhớ lại khi viết văn ở trung học, "Lúc học trung học, mình có thể miêu tả quá trình trăng mọc bằng ba trăm chữ."

Diệp Kính mở một chai Fanta, "Hiện tại thì sao?"

"Hiện tại chỉ viết: Ánh trăng dâng lên rồi!" Cô mở hai tay ra, chậm rãi bày ra động tác.

Cậu đưa chai Fanta cho cô.

Cô uống ừng ực hai ngụm, "Về sau có lẽ viết thư tình cũng không nghẹn ra chữ."

"Cậu viết?" Cậu thưởng thức dụng cụ mở chai, "Cho ai?"

"Cho nam sinh mình thích." Cô giương mi lên, "Đại hiệp, cậu biết không?"

Diệp Kính ngừng động tác tay, lạnh lùng nhìn cô.

"Diệp Kính." Diệp Kiều Lục có nghi vấn mới, "Cậu có từng nhận được thư tình không?"

"Không có."

"Gì cơ." Cô kinh ngạc nói, "Mình nghĩ cậu là nam sinh trong truyện tranh mỗi ngày bị thư tình đập. Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng, đập vào đầu."

"Cậu có muốn bị dụng cụ mở chai đập một cái không?" Cái lỗ ở dụng cụ mở chai đang ở trên ngón tay cậu, bị lắc qua lắc lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!