Chương 3: (Vô Đề)

Editor: Linh Đang

Diệp Kiều Lục đi theo Thi Dữ Mỹ đến ngã tư Hương Sơn.

Con phố này còn chưa đổ, mặt đường gồ ghề.

Thi Dữ Mỹ nắm tay Diệp Kiều Lục, đi thong thả. Vừa đi, còn một bên nhắc nhở, "Nơi đó có vũng nước, đừng giẫm."

Diệp Kiều Lục vô cùng nghe lời, vượt qua vũng nước nhỏ.

Thi Dữ Mỹ cười nói, "Thật ngoan."

Diệp Kiều Lục ngẩng đầu nhìn Thi Dữ Mỹ.

Khuôn mặt Thi Dữ Mỹ tú lệ, như gió xuân ấm áp.

Diệp Kiều Lục cũng cười, nhớ đến tối hôm qua Thi Dữ Mỹ kể chuyện cổ tích cho cô, hát những giai điệu trẻ con.

Xa xa La Tích nhìn thấy hình bóng hai người một lớn một nhỏ này, trên đầu Diệp Kiều Lục còn quấn băng gạc màu trắng. Cậu nhấc chân chạy về phía trước, "Dì Thi."

"Cẩn thận mặt đường." Thi Dữ Mỹ cao giọng khuyên.

La Tích giẫm phải hố lõm, nước bùn bắn tung tóe lên, nhưng cậu không để ý, vẫn chạy, mãi đến lúc đứng ở trước mặt Diệp Kiều Lục, "Cậu chính là Diệp Nghiêu Vũ Lục."

Diệp Kiều Lục không nghe rõ cậu nói cái gì xanh lá, cho là cậu chỉ nói nhanh, liền gật đầu.

La Tích nhếch miệng cười. Quả nhiên là tên kỳ quái.

Thi Dữ Mỹ ngồi xổm xuống, phủi ống quần La Tích, "Quần áo mới của cháu thoáng cái đã bẩn rồi."

La Tích tò mò hỏi: "Dì Thi, dì cùng với cậu ấy đi đâu thế?"

"Về nhà." Thi Dữ Mỹ giải thích nói: "Tiểu Lục tới nhà của dì làm khách."

Diệp Kiều Lục nghe, học La Tích như nhếch miệng cười.

Thi Dữ Mỹ lên lầu. Diệp Kiều Lục nhìn xung quanh phải trái.

Nhà này đã rất cũ, nước sơn của các bức tường giữa bậc thang đã bong ra từng mảng, phía trên còn có nhiều hình vẽ xấu lung tung.

Bậc thang lên gác coi như sạch sẽ.

Diệp Kiều Lục giẫm lên. Cô nhìn đôi giày mới màu trắng hôm qua mình mới đi, cùng bậc thang màu xám, tạo thành tương phản rõ ràng.

Cô bước lên từng bước một.

Đến tầng 6, Thi Dữ Mỹ đi đến cửa nhà. Nhà này của bà, cửa gỉ sắt loang lổ, đường vân ở cửa gỗ đều đã tróc hết.

Diệp Kiều Lục nhìn qua cửa nhà Thi Dữ Mỹ: 602.

Cô lại nhìn sang cửa nhà hàng xóm. Bên kia càng tệ hơn, một thanh của cửa sắt đã gãy.

Thi Dữ Mỹ mở cửa, dắt Diệp Kiều Lục, "Tiểu Lục, đây là nhà dì."

Diệp Kiều Lục quay đầu nhìn lại.

Phòng khách không lớn, đồ dùng trong nhà không nhiều lắm. Ở trên tường có một cửa sổ lớn. 

Bên cửa sổ trên chiếc ghế, Diệp Kính đang ngồi. Nghe thấy âm thanh, cậu nghiêng đầu nhìn qua cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!