Chương 28: (Vô Đề)

Editor: HeLiX

Diệp Kiều Lục dự đoán lần ăn chung này biến thành bốn người cùng ăn.

Mặc dù không muốn nhưng cô cũng không nghĩ ra được lý do để từ chối. Dù sao cũng là bạn cùng lớp.

Diệp Kính không nói gì.

Diệp Kiều Lục thấy tự dưng mọc ra thêm hai người nên nói chuyện cũng phải điều độ lại. Đây hẳn là một bữa cơm tối khó nuốt mà.

Trâu Tượng và Thang Ngọc cùng nhau mô tả phương án thiết kế của đối phương.

Diệp Kiều Lục nghe thế liền thấy xấu hổ. Bản quy hoạch của cô và Trâu Tượng đến nay vẫn chỉ là tờ giấy trắng. Báo cáo tiến độ chậm chạp khiến cô chẳng có tâm tư nào mà làm tiếp. Càng ngày càng phiền não.

Cô chống cằm, dùng đũa chọc chọc mấy cục thịt viên trong chén.

Diệp Kính gắp một miếng mực viên cho cô.

Cô mím môi, lấy thìa múc, đang định cắn.

Diệp Kính nhắc nhở, "Cẩn thận nóng."

Cô nghe được liền thấy thoải mái, lập tức thổi hai ba hơi rồi mới bỏ vào miệng. Cô vừa than thở vừa ăn hết tất cả mực viên nhưng đều không cảm thấy ngon miệng, cắn một miếng hương vị tươi mới tràn qua kẽ răng, vừa giòn vừa mềm tan trong miệng.

Trâu Tượng và Thang Ngọc thấy thế liền tạm ngừng cuộc đối thoại của hai người, quay qua nhìn nụ cười trên gương mặt đầy vẻ thỏa mãn của Diệp Kiều Lục.

Trâu Tượng cười chế nhạo.

Nhưng nét mặt Thang Ngọc lại sa sầm.

Không khí lại tiếp tục im lặng, Diệp Kiều Lục đánh tiếng hỏi: "Dự án của cậu chỉ làm về biệt thự sao?"

"Phải." Thang Ngọc cướp lời.

Diệp Kiều Lục không hỏi nổi nữa. Trước kia cô là người thân mật nhất với Diệp Kính, kết quả mới được có 3 ngày mà người hợp tác mới của cậu đã có thể thay mặt cậu phát ngôn rồi.

Cô lại rầu rĩ mà tiếp tục chọc chọc mực viên.

Cơm nước xong quả thật vất vả, Diệp Kiều Lục với cái bụng lép kẹp vì chỉ ăn được vài viên mực, nên giờ cô cực kỳ đói. Nhưng cô nuốt lại không trôi. Cô tự động định nghĩa Trâu Tượng và Thang Ngọc là người ngoài, nên không thể ăn ngấu ăn nghiến trước mặt người ngoài được.

Trên đường trở về, mùi quế bay nhẹ trong gió.

Đến lối rẽ, bốn người chào nhau rồi ai đi đường nấy.

Đi được một đoạn, Diệp Kiều Lục không nhịn được hỏi, "Diệp Kính, cậu kết bạn với Thang Ngọc sao?"

Diệp Kính nhìn cô, trên mặt cô vẻ buồn bực không vui hiện lên rõ ràng hai chữ "Không được."

"Hôm nay bộ váy đỏ của cô ấy đẹp thật đó." Diệp Kiều Lục cảm khái, bản thân mình cũng mặc váy nhiều năm như vậy nhưng không cách nào toát ra được tiên khí như vậy.

"Bản quy hoạch của cậu thế nào rồi?"

Cậu đổi đề tài khiến cô lại càng phiền não, "Vẫn còn đang chỉnh sửa báo cáo."

"Nhận xét sơ bộ thì sao?"

"Mình đã kiểm tra đối chiếu những trang bị kỹ thuật, mình muốn thiết lập toàn bộ biệt thự tại khu trung tâm và mặt phía tây, thửa đất phía bắc tầm nhìn rộng lớn, dùng để bố trí căn hộ cao tầng, còn phía nam dùng để làm khu nhà hiện đại.

"Nhiều căn hộ cao tầng như vậy, hẳn là thời gian cực kỳ cấp bách." **D€¥Đ##[email protected]@Q¤¤Đ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!