Editor: HeLiX
Diệp Kiều Lục cho rằng người viết chữ trên bảng đen kia nhất định là cô gái có hình xăm hổ.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy người viết chữ mắng chửi người khác là năm cấp ba trên cửa phòng vệ sinh. Trên đó viết tên bạn học của cô.
Làm ra hành động mờ ám vặn vẹo đến bậc này, không phải là hảo hán lục lâm.
Vốn là Diệp Kiều Lục nghe được lời La Tích kể về cái kẻ du thủ du thực đó, nên tương đối sợ sệt Tiền Tú.
Vậy mà khi Trâu Tượng truyền lời đến lại làm châm ngòi thêm ý chí chiến đấu của cô, cô sẽ không giữ khoảng cách với Diệp Kính nữa, quang minh chính đại mới là anh hùng thực sự.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Đại hiệp có gì phải sợ.
Tiết Mỹ thuật hôm nay, cô bê giá vẽ đến đặt bên cạnh Diệp Kính.
Xương Diễm Thu nhìn một cái rồi tránh ra nhường chỗ.
Diệp Kiều Lục nhìn Xương Diễm Thu với ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Xương Diễm Thu cười cười.
Diệp Kính lạnh nhạt liếc Diệp Kiều Lục một cá[email protected]Đ#L$Q%Đ^^
Cô quay đầu lại cười với cậu.
Lúc đang pha màu nước, Diệp Kiều Lục tiến sát lại, "Diệp Kính, cậu có biết không?"
Cậu đang tô lại những nét vẽ trên giấy, "Không biết."
"Vậy thì mình nói cho cậu biết." Cô phải nói rõ ràng chân tướng ra cho cậu, "Thứ năm tuần trước, trong phòng học lớp mình có người viết chữ lên bảng mắng mình."
Ánh mắt Diệp Kính lạnh nhạt. Bút chì trong tay dùng sức kéo ra một đường dài trên giấy, cuối cùng gãy luôn ngòi.
Diệp Kiều Lục kinh ngạc nhìn giấy vẽ, "Cậu vẽ nhầm rồi…"
"Viết cái gì?" Cậu ném bút đi, cuốn trang giấy vẽ lên.
"Phê bình khiếu thẩm mỹ của mình có vấn đề." Nghĩ tới đối phương nghi ngờ năng lực chuyên ngành của mình, cô hừ một tiếng, "Mình muốn bắt được người này, cho nên hôm nay mình không đem theo thẻ cơm." Cây ngay không sợ chết đứng, trong lòng đã có dự tính nên không sợ nguy hiểm. Cô chờ Tiền Tú tìm tới cửa.
Diệp Kính chờ cô hạ màn.
Cô hỏi: "Buổi trưa cậu có mời mình ăn cơm không?"
Cậu gật đầu.
Các bạn học cũng chẳng hiểu tại sao Diệp Kiều Lục cứ bất thình lình ăn cơm chung với Diệp Kính. Hơn nữa lại toàn dùng những cái cớ rách nát khiến cho người khác phẫn nộ.
Hoặc là quên mang thẻ cơm, hoặc là thẻ cơm không có tiền, hoặc là không có tiền nạp thẻ.
Kỳ lạ là lần nào Diệp Kính cũng tin.
Nửa tháng trôi qua, Diệp Kiều Lục đều đi theo Diệp Kính, ăn cơm từ đầu đường đến cuối phố, chỉ số hạnh phúc vọt hẳn lên cao.
Bạn học trong lớp cũng suy đoán, Diệp Kiều Lục đã cưa đổ được Diệp Kính.
Có rất nhiều nữ sinh nắm cổ tay mà thở dài. Một người tuyệt sắc như Diệp Kính, thế nào lại bị một "tiểu bàn tử" (ý nói người béo) lừa đi mất. Trong tưởng tượng của các cô, cậu đứng ở trên đỉnh Tuyết sơn, tự cao tự đại, coi thường chúng sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!