Chương 18: (Vô Đề)

Editor: HeLiX

--

Toàn bộ hòm đồ của Diệp Kiều Lục đều chất đống ở phòng khách của căn hộ 1001.

Cô ngã vào ghế salon, "Mệt quá đi."

La Tích vỗ vỗ ghế salon, "Ngồi lại, con gái ngồi cũng phải chú ý hình tượng." Cậu có một cô em gái ruột nên hàng ngày đều có thói quen làm anh cả, nhìn thấy cô gái co quắp thành bùn nhão liền không nhịn được mà giáo huấn vài câu.

Diệp Kiều Lục lập tức ngồi thẳng dậy. Cô liếc nhìn Diệp Kính với vẻ mặt trầm lạnh, nói: "Diệp Kính, buổi chiều mình thu dọn đồ đạc tiếp được không? Tối qua mình sắp xếp cả đêm nên giờ mệt quá." Cô biết cậu ghét đống bừa bãi ở đây.

Diệp Kính xoay người đi ra ngoài, "Chừng nào cậu thu dọn xong thì mình quay về." Thực sự cậu không nhịn được khi nhà của mình giờ lại loạn thành ra như này.

Diệp Kiều Lục bĩu môi.

La Tích vội vàng nói, "Không sao, anh Nhị Cẩu thu dọn với cậu."

Đợi đến khi Diệp Kính đi khỏi, Diệp Kiều Lục mới lên tiếng, "Diệp Kính nghiện sạch sẽ, không trách cậu ấy."[email protected]Đ#L$Q%Đ^^

La Tích mở hòm sách nặng nhất ra, "Con gái nào mà chịu được loại tính nết như vậy."

"Đúng vậy." Diệp Kiều Lục ngồi lên tay vịn của ghế salon, dùng lưỡi dao rạch băng dán mở hòm ra, "Ít nhất cũng phải thông tình đạt lý giống như mình mới được."

Nghe nói như thế, nét mặt La Tích thoáng ngưng đọng, "Tiểu Lục Tử, bây giờ cậu ở lại chỗ này nên mình sẽ nói cho cậu tỉnh ngộ."

Cô cười, "Vâng, anh Nhị Cẩu nói đi."

"Năm ngoái Diệp Kính… chọc phải một kẻ biến thái." La Tích cảm thấy dùng hai chữ "biến thái" là rất thỏa đáng.

Diệp Kiều Lục kinh ngạc.

"Là nữ sinh trường ta." La Tích nhìn vẻ mặt ngây thơ của Diệp Kiều Lục, cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng một chút. "Cô gái đó tên là Tiền Tú. Lúc Diệp Kính tới ký túc xá tìm mình đã gặp mặt cô ấy. Cô ấy theo đuổi Diệp Kính hơn nửa năm nhưng không theo được. Mình cũng bị cô ta làm phiền muốn chết."

La Tích rất vô tội. Chỗ ở của cậu ở trong một tòa nhà lớn, nam nữ ở chung. Nữ sinh ở tầng sáu trở lên, còn cậu ở tầng bốn. Cũng bởi vì cậu quen biết Diệp Kính nên cứ vài hôm Tiền Tú lại tới quấy rầy cậu, cậu có tránh cũng tránh không xong.

May mắn là sau khi lên năm thứ hai đại học, ký túc xá của nam sinh di chuyển, La Tích cũng rời khỏi khu ký túc xá đó.

"Cô ta là một kẻ du thủ du thực, khí chất giang hồ rất nặng nề." Tiền Tú coi tất cả nữ sinh đến gần Diệp Kính là tình địch, đã từng dùng những thủ đoạn bất chính để uy hiếp vài nữ sinh, khiến cho mấy người đó không dám nhìn Diệp Kính lấy một cái.

Diệp Kiều Lục kinh ngạc, động tác thu dọn cũng dừng lại.

La Tích nhớ lại: "Trên vai trái Tiền Tú có xăm một con hổ, mùa hè cô ta đều thích mặc áo hai dây, nếu như cậu nhìn thấy thì hãy mau chóng tránh ra thật xa."

Diệp Kiều Lục khẽ hỏi: "Là… xã hội đen sao?"

"Cũng không hẳn, chỉ là buông thả hơn so với chính thống thôi." Nói đến đây La Tích cười cười, "Sau đợt phân ban tháng năm thì không thấy cô ta quấn lấy Diệp Kính nữa, có lẽ đã tìm được mục tiêu mới. Thế nhưng đề phòng một chút vẫn tốt hơn."

"Anh Nhị Cẩu, có khi nào cậu cũng gặp phải loại nữ sinh như thế theo đuổi không?"

"Mình không có xui xẻo như vậy." Chẳng qua cậu chỉ là dạng đẹp trai thông thường, còn lâu mới sánh bằng cái loại xinh đẹp quá mức như Diệp Kính.

Diệp Kiều Lục thở ra một hơi, "Anh Nhị Cẩu, mình muốn sau khi tốt nghiệp đại học mới tính đến chuyện yêu đương." Ngành kiến trúc học năm năm, cô ra xã hội muộn hơn cậu. Nếu như chờ cô thi nghiên cứu sinh thì còn càng muộn hơn, không biết La Tích có thể độc thân đến lúc đó hay không.

"Tốt." La Tích cười ha hả, "Tiểu Lục Tử hãy học tập cho tốt, anh Nhị Cẩu ủng hộ cậu, sau này hãy làm một kiến trúc sư xinh đẹp."

"Cám ơn anh Nhị Cẩu." Cô nhoẻn miệng cười.

Trước tiên làm một kiến trúc sư xinh đẹp, sau đó lại làm một cô dâu xinh đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!