Editor: HeLiX
Chẳng những Diệp Trình Phong phản đối mà ông còn lập tức đến khu trung tâm của đại học H.
Thi Dữ Mỹ thấy ông cuống cuồng như vậy nên cũng vội vã đi theo.
Diệp Trình Phong tìm đến vài công ty môi giới, miêu tả rõ nhu cầu thuê phòng của mình, sau đó cùng nhân viên môi giới đi xem được sáu phòng.
Tiểu khu bên này, có ít nhất hai phòng.
Nếu là phòng đơn cho thuê thì chỉ có hai loại, một là thuê chung cùng người khác, hai là phòng nhỏ trong phòng lớn.
Mấy năm gần đây thuê phòng đơn rất được ưa chuộng, cung không đủ cầu. Vì vậy các chủ nhà đều dùng phòng lớn rồi ngăn ra thành các phòng nhỏ rồi cho thuê, tính ra tiền thu vào còn cao hơn nếu chỉ cho thuê một phòng lớn.
Loại phòng thuê chung thì Diệp Trình Phong cũng xem qua hai căn, người thuê chung đều là phái nam nên đương nhiên Diệp Trình Phong cũng từ chối.
Còn lại bốn căn khác, nói cho hoa mỹ thì gọi là mỗi phòng một sảnh, nhưng thật ra thì chính là phòng nhỏ trong phòng lớn. Phòng nhỏ hẹp, không có ban công, nhà vệ sinh thì lắp thêm bên ngoài, thậm chí vách ngăn giữa các phòng cách âm cực kỳ kém.
Diệp Trình Phong không cam lòng để cho con gái bảo bối của mình ở trong điều kiện kém như vậy nên đã từ chối tất cả.
Ông và Thi Dữ Mỹ đi hơn một tiếng, thấy tất cả phòng ốc đều là loại cơ sở vật chất quá sơ sài nên cũng rất phiền não.
Người môi giới bên cạnh nói: "Muốn điều kiện tốt hơn cũng có, nhưng giá cao hơn một chút."
Lúc này Diệp Trình Phong chẳng thiết so đo đắt hay rẻ nữa, quyết định theo người môi giới đi thêm một chuyến.
Đúng là Kiến Lâm Tắc Duyệt (*).
(*)kiến lâm tắc duyệt: là một loại mô hình kiến trúc điển hình, bao quanh khu nhà ở là vườn cây. Ở đây tác giả dùng làm tên riêng của khu nhà luôn.
Điều kiện quả thật quá tốt, đi kèm với nó là giá cũng quá cao. Hơn nữa cũng đã có người thuê hai phòng, chỉ còn lại ba phòng lớn.
Diệp Trình Phong lắc đầu.
Thi Dữ Mỹ mỉm cười nói: "Đây chẳng phải tiểu khu Tiểu Kính ở sao."
Diệp Trình Phong nhẹ nhàng: "Thế em có muốn đến thăm nó không?"
Thi Dữ Mỹ lại cười: "Nó cũng không ở đây hàng ngày. Nếu buổi sáng ngày hôm sau có tiết thảo luận thì nó sẽ ngủ ở ký túc xá."
Câu nói này làm Diệp Trình Phong tỉnh ra, hỏi lại: "Một tuần có mấy buổi nó không có tiết học buổi sáng?"
"Em chỉ biết buổi sáng thứ ba hàng tuần là không có." Cái gì không biết bà sẽ không nói.
"Tối nay không thuê được phòng này rồi." Diệp Trình Phong ngắm nhìn vườn cây cảnh trong tiểu khu.
Tiểu khu này tên là Kiến Lâm Tắc Duyệt, vườn cây cảnh là quan trọng nhất, khắp nơi đều duy trì một màu xanh, di bộ dị cảnh (*)
(*) di bộ dị cảnh: cảnh vật thay đổi theo từng bước chân. Đây cũng là từ trong giới kiến trúc, nói về cây cối sơn thủy… trong vườn đều là tự nhiên mà thành, lối đi được thiết kế khéo léo để người đến thăm có thể thưởng ngoạn vẻ đẹp biến hóa không ngừng.
Ông chuyển hướng sang Thi Dữ Mỹ: "Không thì em thương lượng lại với Diệp Kính một chút, lúc nó ở ký túc xá thì Tiểu Lục đến đây ở, còn lúc nó ở đây thì Tiểu Lục lại trở về nhà, tối muộn về ngủ để sáng hôm sau lên lớp. Dù sao thứ ba hàng tuần đều không lên lớp."
Thi Dữ Mỹ nhăn mặt: "Sao anh đề phòng con trai em như phòng trộm phòng cướp vậy?"d.đ.l.q.đ
"Chú ý cách dùng từ." Diệp Trình Phong vặn lại, "Không phải anh đề phòng con em, mà là anh chỉ đề phòng thanh niên mười chín tuổi. Nghĩa là tất cả thanh niên mười chín tuổi đều phải đề phòng, ALL!"
Thi Dữ Mỹ cười lạnh: "Thế sao anh lại yên tâm để Tiểu Lục ở nhà của con trai em? Không sợ con em nửa đêm canh ba chạy từ ký túc xá về sao?"
"Phẩm hạnh của Diệp Kính được giáo dục rất tốt, anh tin tưởng em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!