Sâm Sâm nói cái gì thì chính là cái ấy. Nhậm ảnh đế sau khi có vợ liền tùy hứng như vậy đó các bạn à.
Dạ Sâm chăm chú hỏi han Nhậm Cảnh mấy cảnh quay, Nhậm Cảnh cũng rất nghiêm túc chia sẻ cho cậu. Thậm chí, anh còn đề nghị
"Hay là chúng ta thử trước xem sao?"
Dạ Sâm liên tục gật đầu Được!
Dạ Sâm điều chỉnh tâm trạng, nửa đoạn đầu biểu hiện vô cùng xuất sắc cảm giác vui vẻ hạnh phúc khó tả với suy nghĩ sự thầm mến của bản thân sắp thành sự thật.
Nhậm Cảnh đọc câu thoại đầu tiên
"Cậu còn tới đây làm gì?"
Dạ Sâm nhìn anh, nháy mắt cảm thấy thực đau lòng. Cậu nhanh chóng tiếp nhận tâm tư của Triển Thần.
Diễn xuất của Nhậm Cảnh rất có sức cuốn hút. Loại diễn xuất khó phân thật giả này chính ra lại hết sức đáng sợ. Bởi vì bạn sẽ không thể nào biết được khi nào thì đối phương nói thật, khi nào thì đối phương nói giả, chỉ cần hơi chút lơ đãng, bạn sẽ bị anh ta khiến cho hoàn toàn tin tưởng.
Dạ Sâm bỗng nhiên tìm ra được mánh khóe. Nếu như cậu muốn diễn tốt đoạn này, vậy thì cậu chỉ cần không coi mình là trọng tâm mà phải coi Nhậm Cảnh là trọng tâm.
Chỉ cần Nhậm Cảnh nhập vai, thì cậu sẽ nhập vai.
Thế nhưng…
Cậu chỉ cần hơi lộ ra bộ dáng đau khổ, Nhậm Cảnh đã ngay lập tức thoát vai. Anh miệng thì đọc thoại, hai mắt lại tràn đầy yêu thương.
Nhìn Nhậm Cảnh như thế, Dạ Sâm cũng không trụ được bao lâu.
Cậu lắc đầu cười cười
"Nhậm Cảnh, thật ra em muốn quay bộ phim này còn vì một lí do khác nữa."
Nhậm Cảnh Hửm?
Dạ Sâm không nói dối. Tuy có hơi trẻ con, nhưng lí do này thật sự xuất phát từ sâu trong tâm trí cậu.
"Đời này, mọi chuyện của em đều rất thuận lợi… Em có người thân yêu thương em, em có bạn bè quan tâm em, mà may mắn hơn là em có anh. Em có được quá nhiều, em thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng em cũng rất lo, lo em có nhiều như thế, liệu có khi nào một ngày nào đó, ông trời không vừa mắt em nữa, muốn thu hồi lại mọi thứ, thì em biết phải làm sao?
"Nhậm Cảnh nhíu nhíu mày"Không đâu!Dạ Sâm trấn an anhEm biết là không, nhưng em vẫn muốn đảm bảo chắc chắn hơn.
"Cậu mở to hai mắt, có chút nghịch ngợm"Chúng ta lừa ông trời đi, có được không?
"Nhậm Cảnh sửng sốt, không kịp phản ửng. Dạ Sâm nói tiếp"Anh xem, cuộc sống của Triển Thần gần như trái ngược hoàn toàn so với em, từ nhỏ đến lớn cậu ấy gặp toàn là bất hạnh, sau khi cậu ấy yêu Án Hàn, cậu ấy cũng phải nhận hết mọi tổn thương, mãi đến cuối cùng mới được khổ tận cam lai.
"Nhậm Cảnh vẫn chưa hiểu lắm. Dạ Sâm hơi hơi ngại ngùng"Em diễn vai Triển Thần, anh diễn vai Án Hàn, chúng ta dùng tất cả những đau khổ trong phim để lừa gạt ông trời, để sau này ông ấy không tạo ra đau khổ cho chúng ta nữa, nhé?
"Nhậm Cảnh rốt cuộc cũng hiểu rồi. Dạ Sâm gãi đầu"Anh đừng cười em, em biết em rất trẻ con, nhưng mà… Nhưng mà…Cậu nhỏ giọng nóiEm thật sự muốn mãi mãi hạnh phúc bên anh.
"Để đau khổ qua hết trong phim đi, chúng ta sẽ hạnh phúc ngoài đời. Đây cũng gần giống như một định luật bảo toàn vậy. Sâm Sâm sao có tuyệt vời như thế? Nhậm Cảnh khẽ thở ra rồi ôm lấy cậu"Anh biết rồi.
"Dạ Sâm ôm lại anh, dùng sức cọ cọ"Nhậm Cảnh… Chúng ta phải luôn ở bên nhau.
"Nhậm Cảnh ngọt đến tận xương, hôn hôn cậu hứa"Anh sẽ không bao giờ rời xa em."
Dạ Sâm thật sự rất hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc của cậu lại hết sức bình thường.
Cha mẹ, bạn thân, người yêu… Rất nhiều người cũng có, thế nhưng đa phần bọn họ lại không thấy đây là hạnh phúc, không biết quý trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!