Chương 90: (Vô Đề)

Dạ Sâm ngượng ngập nói "Đâu… Đâu có đâu…"

Nói xong cậu mới ý thức được bản thân mình thực ngốc. Cố Khê chỉ là quen thói độc mồm độc miệng, thế mà cậu vẫn tiếp lời anh ta.

Cố Khê lười càm ràm, đi thẳng vào nhà ngó quanh hỏi "Nhậm Cảnh đâu?"

Dạ Sâm "Anh ấy đi làm rồi."

Cố Khê thấu hiểu, hỏi tiếp "Cậu ngủ đến giờ mới dậy đấy à?"

Dạ Sâm có chút xấu hổ gãi đầu.

Cố Khê chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng "Không phải sáng ra cậu lại để anh ta thích làm gì thì làm đấy chứ?"

Dạ Sâm cười khan "Đâu…" Sự thật là cậu quyến rũ anh mà.

Cố Khê rất rất không vui "Tôi còn tưởng Nhậm Cảnh là một người đáng tin, không ngờ anh ta cũng chỉ là một tên không biết điều chút nào hết!"

Cái này đúng là oan chết Nhậm Cảnh, Dạ Sâm khó nhịn lí nhí "Anh ấy rấtrất biết điều."

Cố Khê trừng mắt "Vẫn còn nói đỡ cho anh ta?"

Dạ Sâm "…"

Cố Khê tức đến thở phì phì "Con trai gả ra ngoài như bát nước hắt đi, các cụ nói cấm có sai mà!"

Dạ Sâm tuy đuối lí, nhưng câu này đúng là sai nặng quá, không sửa không được "Câu của các cụ thật ra không phải thế đâu."

Cố Khê chọc eo cậu.

Dạ Sâm ngay lập tức kêu lên, đau nhức khiến cậu suýt thì ngã quỵ.

Cố Khê hừ hừ giọng "Trẻ không hiểu chuyện, chờ già rồi xem cậu làm sao."

Cái bộ dạng của người đi trước này đúng là… Một lời khó mà nói hết nha…

Nếu như lúc này Cố Khê và Thẩm Gia Trạch đã quay về bên nhau, Dạ Sâm nhất định sẽ trêu ghẹo anh ta một phen. Thế nhưng, tình trạng của bọn họ lúc này… Dạ Sâm không nói gì nữa.

Cố Khê là tới thăm Dạ Sâm. Sau khi uống một ngụm trà thanh giọng liền tấm tắc khen "Nhậm Cảnh nhà cậu đức hạnh phết nhở."

Đức hạnh…

Dạ Sâm nhất thời cảm thấy từ này quá đỗi chuẩn xác, thế là cậu liên thanh nói "Đức hạnh thật mà. Anh ấy không chỉ biết ninh cháo hầm xương, mà còn rất tỉ mỉ săn sóc. Tôi vừa duỗi tay, anh ấy đã biết ngay là tôi muốn gì…"

Cậu bla bla một đống thứ xong mới nhận ra hình như mình nói hơi nhiều.

Cái loại ra sức khoe chồng này thực dễ làm người ta thấy ghét.

Dạ Sâm đầy mặt ngượng ngùng. Cậu cứ tưởng mình sẽ nhận được cái nhìn tràn đầy ghét bỏ của Cố Khê, nhưng người phía trước lại hoàn toàn đối lập. Hai mắt ngậm cười, thần thái ôn hòa mà nhẹ nhõm.

Dạ Sâm ngốc ngơ, rồi nhanh chóng vui vẻ.

Cố Khê đây là đang mừng thay cho cậu…

Nếu là bạn bè bình thường, khi nghe đến những lời trên, chắc chắn sẽ cảm thấy Dạ Sâm lắm lời dông dài, muốn khoe khoang hạnh phúc. Thế nhưng những người thật lòng muốn tốt cho cậu khi nghe xong sẽ lại thấy thực vui vẻ. Bởi vì đây là một loại vui vẻ rất dễ lan truyền. Chỉ cần là người mình quan tâm vui vẻ, vậy thì bản thân cũng sẽ thấy vui vẻ.

Cố Khê nhận ra ánh mắt của Dạ Sâm, vội vã điều chỉnh lại biểu tình trông sao cho thật "chán ghét", nói "Thôi được rồi, biết Nhậm Cảnh nhà cậu tốt rồi, biết cậu nhặt được bảo bối rồi, tôi đây xin chúc mừng cậu."

Đây đúng là ngữ điệu của Cố Khê không sai. Dạ Sâm không giận mà chỉ thấy cả người ngọt ngào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!