Nghe thấy tiếng ông nội, Dạ Sâm vội vàng đứng lên hô "Ông."
Ba Dạ và mẹ Dạ cũng đứng lên chào, rồi vội vã hỏi "Ba vừa nói nhờ thế là sao?"
Chuyện ông nội Dạ khỏe lại, ba Dạ và mẹ Dạ đều biết. Lúc ấy, bọn họ thực sự rất ngạc nhiên, cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay mà không biết phải nói gì cho đúng.
Tuy hiện nay, điều kiện chữa trị các bệnh thường gặp ở người già như tiểu đường, cao huyết áp, xơ cứng động mạch, xương khớp, phong thấp,… đã tốt hơn rất nhiều, nhưng để mà nói, thì việc muốn chữa khỏi chả khác nào mò trăng đáy nưới.
Nhất là đến cái tuổi của ông nội Dạ, biến chứng xuất hiện càng ngày càng nhiều, chưa kể quanh năm dùng thuốc còn tạo thành áp lực to lớn cho thận…
Nói thật, việc phải sống nhờ thuốc đối với ông nội Dạ là cực kì cực kì khổ sở…
Nhưng giờ, những bệnh tật này lại bỗng dưng biến mất. Tuy là thân thể ông nội vẫn đang già đi từng ngày, nhưng đã không còn bị bệnh tật quấn thân như trước nữa.
Trước đây, không ai nghĩ ra được nguyên nhân là gì. Còn giờ, họ hiểu rồi…
Dạ Sâm nói "Đúng là như vậy, con có thể sử dụng điểm sinh mệnh để đổi lấy sức khỏe cho người thân của mình."
Ông nội Dạ lúc nãy cũng đã nghe được mọi chuyện, cho nên cực kì bắt kịp tiến độ hỏi "Nhưng điểm sinh mệnh không phải dùng để kéo dài tính mạng của Nhậm Cảnh sao?"
Dạ Sâm liền như vậy như vậy giải thích.
Ba người nghe xong, vẻ mặt thật không biết dùng từ nào để hình dung.
Ba Dạ đi trước tổng kết "Tức là con gặp tai nạn giao thông, chết đi rồi sống lại là nhờ Nhậm Cảnh dùng mạng mình đổi cho con, sau khi sống lại xong, con phải không ngừng làm nhiệm vụ để kéo dài sinh mệnh cho Nhậm Cảnh, từ đó lấy được điểm sinh mệnh… Mà điểm sinh mệnh này, ngoại trừ mỗi ngày dành cho Nhậm Cảnh 1 điểm, thì những điểm còn lại con có thể tích trữ để dành cho người thân?"
Dạ Sâm gật đầu "Vâng, chính thế ạ."
Mẹ Dạ tiếp lời hỏi "Thế nhiệm vụ là gì? Có khó làm không?"
Dạ Sâm đỏ mặt, lí nhí đáp "Không khó ạ… Đều là mấy chuyện xuất phát từ sâu trong tiềm thức của Nhậm Cảnh thôi."
Mẹ Dạ không hề biết phía trước chính là phấn hồng ngập mặt, vẫn cực kì sốt sắng xông lên "Là sao? Có cần mẹ giúp không? Mẹ rất lo lắng."
Dạ Sâm lắp bắp "Thật sự rất đơn giản… Kiểu như… Kiểu như hôn nhẹ Nhậm Cảnh, ôm Nhậm Cảnh, nhận hoa Nhậm Cảnh tặng, các loại…"
Ba vị nguyên lão nhà họ Dạ "…"
Tuy là rất khó tin, nhưng có sức khỏe của ông nội Dạ làm chứng, bọn họ không tin không được.
Mà một khi đã tin… Bọn họ liền không đắn đo chấp nhận Nhậm Cảnh.
Làm sao có thể không chấp nhận đây? Là đàn ông thì sao chứ? Người đó đã vì con trai họ mà không ngần ngại chết đi! Ân tình như thế, bọn họ còn thực không biết lấy gì báo đáp!
Huống hồ con trai cũng thích người ta, đôi bên yêu mến lẫn nhau, có còn lý do gì để phản đối nữa đâu?
Ông nội Dạ thở dài nói "Nhậm Cảnh là một đứa trẻ tốt."
Người to nhất nhà đã mở miệng, Nhậm Cảnh cũng coi như chờ được tương lai tươi sáng của bản thân thật rồi.
Dạ Sâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui không để đâu cho hết.
Ông nội quả nhiên là ông nội, chưa gì đã bắt đúng trọng tâm hỏi "Lần tai nạn kia thật sự là ngoài ý muốn sao?"
Dạ Sâm nháy mắt cứng người, lưng dựng thẳng tắp, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối.
Trong cả câu chuyện này, điều duy nhất cậu nói dối chính là giấu đi Dạ Lan.
Có anh Tinh Hải, Dạ Lan nhất định sẽ bị lôi ra trước công lí. Đến lúc đó, anh ta bị bắt, ông nội kiểu gì cũng biết, rồi thì lợi dụng cú sốc ấy, cậu sẽ giấu đi chuyện Dạ Lan muốn sát hại mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!