Dạ Sâm cúp máy xong liền gọi cho Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu thời thời khắc khắc chỉ ngồi chờ lệnh nhanh chóng phi đến. Sau khi xác nhận vị trí, hai người liền vội vàng lái xe qua.
Khoảng mười phút sau, Dạ Sâm tới bệnh viện. Lúc này, Nhậm Cảnh hãy còn đang ngủ.
Cậu không dám vào, sợ quấy rầy anh, cho nên ở bên ngoài hỏi Dương Sâm "Anh ấy sốt từ lúc nào vậy?"
Dương Sâm vẫn đợi cậu tới, thấy thế liền kể hết không giấu một phân.
Thực tế, đoạn thời gian này, Nhậm Cảnh luôn bộn bề nhiều việc, ngủ không đủ giấc. Nhất là khi qua Pháp, để tranh thủ thời gian, anh còn gấp rút quay xong cảnh quay của ba ngày chỉ trong một đêm. Quay xong lại lập tức ngồi máy bay về nước…
Trên máy bay, Dạ Sâm ngủ đến là thoải mái, thế nhưng người trời sinh đã ngủ không sâu giấc như Nhậm Cảnh, vốn là không ngủ được. Đã thế, anh còn ôm Dạ Sâm, nên càng khó ngủ. Khó khăn lắm mới chợp mắt được một lúc thì máy bay chưa chi đã hạ cánh.
Tiếp theo đó, là công việc chất chồng công việc…
Cho dù có là máy móc, thì làm việc với cường độ cao như vậy, cũng sẽ mệt mỏi mà thôi.
Dạ Sâm nghe mà đau lòng "Sao các anh lại để mặc anh ấy như vậy!"
Dương Sâm còn nói được gì? Anh đáp "Chúng tôi nói, mà anh ấy không nghe…" Hơi ngừng một chút lại tiếp "Tối muộn hôm qua anh ấy bắt đầu sốt, tôi đã bảo anh ấy đi nghỉ rồi, nhưng anh ấy nhất định không chịu, hôm nay còn bận đến cơm trưa cũng không thèm ăn."
Dạ Sâm nóng nảy "Sao lại không ăn?"
Dương Sâm nói "Hai năm trước, có khi cả ngày anh ấy mới ăn có một bữa."
Dạ Sâm kinh ngạc "Thật là không biết quý trọng bản thân!"
Dương Sâm hàm súc "Đạt được càng nhiều, thì nỗ lực phải bỏ ra cũng càng nhiều mà."
Dạ Sâm đau lòng đến rối tinh rối mù, chỉ hận không thế xông ngay vào chăm sóc Nhậm Cảnh.
Dương Sâm không hổ là người cầm đầu nhóm tay sai bé nhỏ, mỗi câu mỗi chữ đều tràn đầy sức nặng "Thực ra, thời gian này, anh ấy ăn cơm khá là đúng giờ, nhất là mấy lần có hẹn với cậu, anh ấy ăn đầy đủ lắm."
Dạ Sâm vừa lo vừa đau, cảm giác này đúng là không cách nào nói ra được.
Cậu nhỏ giọng hỏi "Anh ấy không khỏe, sao anh không báo với tôi một tiếng?"
Dương Sâm đợi mãi câu này, nhanh chóng đáp "Tôi cũng muốn báo với cậu, nhưng A Cảnh không cho, nói là sợ lây cảm cho cậu."
Dạ Sâm "…"
Dương Sâm "Tôi thấy anh ấy hẳn là rất muốn gặp cậu, tối nào cũng ngồi xem cái trailer hôm trước hai người quay."
Chính là cái trailer cậu tỏ tình…
Dạ Sâm đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi "Cái đó làm xong rồi sao?"
Dương Sâm "Chưa, chỉ có mỗi đoạn của cậu thôi."
Dạ Sâm vừa nghe đã hiểu. Trailer không thể làm xong nhanh như vậy. Sau khi làm xong công tác hậu kì hãy còn cần xử lí thêm một thời gian ngắn. Đoạn phim kia, chắc là Nhậm Cảnh đã lại một bản.
Những suy tư đắn đo khi trước nháy mắt tan thành mây khói. Dạ Sâm thực hận bản thân không chủ động liên lạc với Nhậm Cảnh.
Dương Sâm quan tâm nói "Có lẽ phải một lúc nữa anh ấy mới tỉnh, cậu sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi chút đi."
Dạ Sâm lắc đầu "Thôi, tôi ở lại với anh ấy."
Dương Sâm còn đang do dự, Dạ Sâm đã nhanh chóng đảm bảo "Tôi sẽ không đánh thức anh ấy đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!