Dạ Sâm đọc địa chỉ của mình xong, lại phối hợp đẩy đưa với Cố Khê một phen.
Dụ Tinh Triết đảo mắt hỏi "Nhậm Cảnh?" Hai người có thể không sản xuất gato một phút không?
Dạ Sâm đáp không phải, là Cố Khê, sau đó nói thêm "Tôi nghi là Thẩm Gia Trạch quay về rồi."
Dụ Tinh Triết ngẩn ra một lúc mới nhớ ra dây mơ rễ má của Cố Béo với Thẩm Gia Trạch "Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"
Dạ Sâm lưỡng lự một lúc nói "Một lời khó nói hết, tóm lại, giờ tôi phải đi giúp Cố Khê cái đã."
Dụ Tinh Triết nhỏ giọng lầm bầm "Tôi còn chưa ăn xong nữa mà…"
Dạ Sâm nhận lỗi đề nghị "Hôm nào tôi lại mời anh nhé?"
Lão Cá trầm ngâm muốn hỏi "Chỉ hai chúng ta?", nhưng lại ngại không hỏi, chỉ khoát khoát tay đuổi người "Đi đi, đi đi! Nhìn các người là đã thấy phiền rồi."
Dạ Sâm vội vã xuống lầu. Tới nơi, cậu thấy Cố Khê chưa gì đã đợi sẵn, có lẽ lúc gọi điện, anh ta đang trên đường đến đây.
Hôm nay, Cố Khê lái một chiếc siêu xe chói mắt, ăn mặc cầu kì, trên mặt đeo kính râm, chỉ để lộ cái cằm trắng nõn đầy yêu nghiệt.
Dạ Sâm đã lâu không thấy anh ta chú trọng hình thức như thế, có phần không quen.
Cố Khê mỉm cười hướng về Dạ Sâm, cất chất giọng muốn có bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu mê người nói "Sao không ở với bạn thêm một lúc nữa?"
Ba ba, rõ ràng là anh kêu tôi ra mà? Nhưng Dạ Sâm vẫn nhịn, giả bộ như bản thân không muốn rời xa Cố Khê… Nghĩ nghĩ, cậu liền thấy lạnh cả người…
Trong khi Dạ Sâm còn đang làm công tác chuẩn bị, cửa xe bên phía phó lái đã mở ra. Một người đàn ông có thân hình cao lớn bước xuống.
Cậu ta mặc một bộ vest được cắt may tinh tế, ngũ quan anh tuấn, khí chất trầm ổn, là kiểu mẫu đàn ông khiến người ta nhìn rồi lại muốn nhìn tiếp.
Dạ Sâm theo dõi anh ta một lúc, cư nhiên không nhận ra đây là Thẩm Gia Trạch.
Bởi vì, trong ấn tượng của cậu, Thẩm Gia Trạch bằng với kiêu ngạo.
Trẻ tuổi, thẳng thắn, quái dị.
Cậu ta chắc chắn là một con sói con, không chỉ thế, cậu ta còn là một con sói con có thể phản chủ bất cứ lúc nào.
Nhìn người nhỏ hơn mình tận hai tuổi mà đã trưởng thành đến mức này, Dạ Sâm thực sự rất kinh ngạc.
Thẩm Gia Trạch mỉm cười với cậu, nói "Đã lâu không gặp."
Dạ Sâm nghe thế, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn. Cậu hãy nhớ, lần cuối cùng hai người gặp mặt, ánh mắt của Thẩm Gia Trạch nhìn cậu cứ như hận không thể giết chết cậu.
Thế mà hôm nay, cậu ta lại có thể thu liễm hận thù, biểu hiện ra là một người đàn ông khéo léo, thành thục, mê người.
Thời gian đúng là… Khiến con người ta thay đổi một cách to lớn.
Dạ Sâm chào hỏi cậu ta.
Cố Khê rất hiểu kĩ năng diễn xuất của Dạ Sâm, cho nên, phần lớn thời gian, anh ta đều chủ động đón đầu. Cũng như lúc này, anh ta đến gần cậu, nhỏ giọng hỏi "Uống rượu sao?"
Đúng là Dạ Sâm có uống một chút, chỉ một chút mà thôi. Cậu đang phân vân không biết phải nói thế nào, Cố Khê đã dùng sức bấm cậu một cái. Dạ Sâm đau đến nước mắt lưng tròng. Cậu ngẩng đầu nhìn anh ta, nói "Chỉ uống chút chút thôi."
Cố Khê dặn dò "Lần sau không có anh, em đừng uống rượu, được không?"
Dạ Sâm thành thật gật đầu.
Cố Khê dịu dàng khen "Ngoan quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!