Dạ Sâm đọc tin nhắn xong, hai chân mềm nhũn, suýt thì quỳ luôn xuống đất.
Mẹ về? Tại sao lại trùng hợp như thế? Tại sao? Tại sao?
Làm sao đây?
Cậu mà không đón, kiểu gì về nhà cũng bị ánh mắt u oán của mẹ đeo bám cả ngày, thuận tiện bị ông chồng chiều vợ là cha đánh cho một trận. Ờm… Có lẽ một trận không đủ, phải một ngày ba trận!
Nghĩ vậy, Dạ Sâm chưa gì đã thấy đau.
Nhưng cậu mà đi đón thì cậu sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ được! Nghĩ mà xem, bảy giờ mẹ cậu về đến nơi, cậu phải đưa mẹ về nhà, xong ở cùng với mẹ đến hết buổi trưa…
Thế thì cậu còn móc đâu ra thời gian đi cọ 1 điểm sinh mệnh cuối cùng đây?
Đi chết đi đứng hóng chuyện còn chê chuyện không đủ lớn nói "Tay trong tay gặp cha mẹ vợ, thực tốt."
Dạ Sâm "… Cậu muốn tôi chết à?"
Đi chết đi ha ha bật cười "Không chết được đâu, Nhậm Cảnh ưu tú như thế, có khi cha mẹ cậu lại thích lắm luôn ý."
Dạ Sâm "…"
"Lẽ nào Nhậm Cảnh không ưu tú sao?"
Dạ Sâm "… Ưu tú."
Đi chết đi "Vậy cha mẹ chúng ta sẽ không thích ư?"
Sắc mặt Dạ Sâm khá là xấu "… Thích." Nhưng vấn đề là cái thích này không phải thích bình thường!
Đi chết đi "Thế không phải ổn rồi sao!"
"Cút đi cút đi!" Dạ Sâm không dám đối diện với đống lộn xộn trong đầu mình nữa. Cậu nói "Mẹ tôi vẫn luôn muốn bế cháu đấy. Kết quả đã không có cháu bế thì thôi, lại còn đụng trúng một anh vợ… Bà ấy nhất định làm chết tôi cho xem!"
Anh vợ? Ồ! Đi chết đi huýt sáo.
Chẳng lẽ phải từ bỏ 1 điểm sinh mệnh cuối cùng này thật ư?
Dạ Sâm nghĩ mà tê cả đầu. Kí ức mới chết đi không lâu tuy không để lại di chứng gì trên thân thể cậu. Thế nhưng nó lại hằn sâu trong nội tâm cậu.
Cậu không muốn từ bỏ bất kì một điểm nào hết! Cậu cũng không muốn rời xa Nhậm Cảnh!
Tuy không chắc ý nghĩ nào chiếm phần lớn hơn, nhưng nó chắc chắn đều tồn tại trong cậu.
Không thể bỏ! Cậu không thể chết lần một chết lần hai lại chết tiếp lần ba được!
Thấy Dạ Sâm nhìn di động một lúc lâu, Nhậm Cảnh để ý hỏi "Có chuyện gì sao?"
Dạ Sâm ngẩng lên nhìn anh "Cái đó… Cha mẹ em về nước."
Nhậm Cảnh kinh ngạc "Mấy giờ đến nơi?"
Dạ Sâm "Bảy giờ…" Lúc hai người các cậu thu dọn đồ đạc xong đi ra đã là sáu giờ luôn rồi!
Nhậm Cảnh cảm thán "Thực khéo."
Dạ Sâm đau khổ đầy mặt "Đúng thế." Khéo đến phát khóc!
Nhậm Cảnh cực kì tâm lí hỏi "Em ở lại đây chờ cha mẹ luôn hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!