Chương 30: (Vô Đề)

Nhậm Cảnh hôm nay quả thực uống rất nhiều. Lúc về đến khách sạn, Dương Sâm phải dìu anh mới về được đến phòng.

Dạ Sâm muốn giúp, Dương Sâm đã cản lại nói "Cậu cứ đi theo là được."

Nhậm Cảnh say thành như vậy, nhưng vẫn một mực nắm chặt tay cậu không buông.

Dạ Sâm có phần xấu hổ. Tuy thế, Dương Sâm lại tuyệt nhiên không liếc mắt nhìn. Thậm chỉ đến cả các trợ lí đi cùng cũng không, kiểu như đây là chuyện hết sức bình thường vậy. Hoàn toàn không có ai tỏ ra kinh ngạc hay để ý.

Dạ Sâm thầm nghĩ: Tố chất của đoàn trợ lí nhà Nhậm Cảnh thực không tệ! Cả nhóm đều trầm ổn đáng tin!

Nhóm trợ lí trầm ổn đáng tin với tinh thần yêu ai yêu cả đường đi, nửa đêm không ngừng bàn tán sôi nổi trong nhóm chat "Đứng gần nhìn mới thấy đại bảo bối càng đáng yêu hơn!"

"Cái bộ dáng cô vợ nhỏ kia quả là ngọt chết người mà!"

"Đáng tiếc lão đại lại say."

"Đáng tiếc +1."

"Đáng tiếc +2."

"Đáng tiếc +…"

"Giải tán giải tán, ở đây không có xe đến trường mẫu giáo đâu nhé." (*)

[Xe đến trường mẫu giáo màu vàng = khai hoàng xe = H.]

May mà Dạ Sâm không biết đến sự tồn tại của cái nhóm "Những tay sai bé nhỏ của Dương đại lão" này, chứ không, đợi cậu vào được nhà chính, cậu lại chẳng cấm chỉ cả đám!

Đêm, Dạ Sâm đi ngủ vô cùng sớm. Sau đó, cậu mơ. Trong mơ có ông nội, có cha mẹ, có Cố Béo. Cậu mặc âu phục trắng, đứng dưới tán cây hoa đào rực rỡ, vừa căng thẳng vừa hồi hộp chờ đợi.

Cậu chờ đợi cái gì?

Chờ Nhậm Cảnh.

Chờ Nhậm Cảnh làm gì?

Trong mơ, mặt Dạ Sâm còn đỏ hơn cả cánh đào bay đầy trời.

Nhậm Cảnh… Nhậm Cảnh…

Con người đúng là thú vị. Có thể mất cả đời cả kiếp cũng không yêu nổi một người, nhưng cũng có thể chỉ liếc qua nhau đã yêu đến si mê ngây dại.

Dạ Sâm mỉm cười, tim đập loạn trong lồng ngực. Niềm vui tựa như được ôm chầm lấy cả biển hoa.

"Cậu có tư cách gì?"

Bỗng dưng, một âm thanh lạnh lùng từ đâu truyền tới.

Cả người Dạ Sâm cứng đờ. Sắc mặt nháy mắt trắng xanh. Cậu xoay người, thấy biển hoa biến thành vực sâu. Trong vực sâu, có một người đàn ông đang đứng. Vẻ mặt anh ta âm trầm, hai mắt lóe ra sự hung ác nham hiểm của loài rắn độc.

Dạ Sâm đứng thẳng, cố giả bộ trấn định lên tiếng "Anh Lan."

Người đàn ông cười nhạo "Gọi một người muốn giết cậu là anh? Cậu có ngu không?"

Dạ Sâm giật mình tỉnh giấc. Cậu thở dốc, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

Cậu quay đầu nhìn phía bên ngoài cửa sổ. Mặt trời đã bắt đầu lên, khoảng không giống như khay ngọc được rửa sạch màu mực đen, từ từ chuyển trắng.

Dạ Sâm hít sâu, tâm trạng dần hồi phục lại. Cái cảm giác bị rắn độc nhìn chằm chằm này cũng rút đi theo bóng đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!