Nhậm Cảnh lên tiếng chào hỏi.
Dụ Tinh Triết nhìn qua nhìn lại bọn họ ba lượt, cuối cùng mím môi nói "Các cậu đi cùng nhau à?"
Dạ Sâm thực sự có chút ngại, cảm giác cứ như dẫn "bạn zai" về ra mắt người lớn, còn mặc đồ tình nhân, muốn bao nhiêu ấy liền có bấy nhiêu ấy.
Dạ Sâm chưa nói gì, Nhậm Cảnh đã đáp trước "Sâm Sâm nói hai người quen nhau từ nhỏ, nếu đã là bạn bè, thì chúng ta đi cùng nhau đi."
Sâm Sâm! Bạn bè!
Dụ Tinh Triết nháy mắt nổ thành pháo hoa. Anh ta nhìn chằm chằm Dạ Sâm, môi hơi động, hiển nhiên đang nổi bão.
Dạ Sâm lần đầu tiên nghe được Nhậm Cảnh gọi mình như thế… Ừm… Rất rất rất là ngượng!
Chỉ có điều, bây giờ không phải lúc nghĩ cái này, cậu phải trấn an Dụ Tinh Triết cái đã.
Dụ Tinh Triết chắc chắn là tức điên rồi. Cái này Dạ Sâm hiểu mà, lúc đầu, Cố Khê tưởng cậu thích Nhậm Cảnh cũng gần thế đấy thôi.
Không có nguyên nhân gì đặc biệt hết, chỉ đơn giản là cảm thấy không vui do bị giấu diếm, sau đó một suy ba ba suy mười, suy thành một ngày nào đó cậu có đối tượng kết hôn cũng không nói cho bọn họ, bọn họ liền bạo phát!
Dạ Sâm mở miệng giục "Chúng ta vào đi."
Ba người mỗi người dẫn theo một trợ lí cứ đứng mãi thế này thật chắn đường.
Vào á? Dụ Tinh Triết chỉ muốn cầm dao chém người chứ ở đó mà vào!
Cũng may, đúng lúc này đạo diễn Cesar đến. Ông ta là một người đàn ông trung niên để râu, dáng người phát tướng, nhưng thoạt nhìn lại khá thân thiện. Ông cười nói "Đến rồi à, hình như tôi đến muộn thì phải."
Nhậm Cảnh đáp "Chúng tôi cũng vừa đến thôi."
Cesar nhìn Dạ Sâm, hai mắt sáng lên "Vị này là?"
Nhậm Cảnh giới thiệu xong, Caser ý nhị hỏi "Các cậu…"
Nhậm Cảnh cười vô cùng hàm xúc, ánh mắt nhìn Dạ Sâm cũng sắp chìm chết người. Nhưng sợ Dạ Sâm xấu hổ, anh lại tương đối tâm lí nói "Chúng ta vào trước đã."
Dụ Tinh Triết "!!!" Mẹ nó, mắt muốn mù luôn rồi!
Dụ Tinh Triết tuy tính khí nóng nảy, nhưng hiện tại anh ta đã không còn là thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi, không còn hở cái là nổi điên, cho nên vẫn gắng gượng nhẫn nhịn được. Lúc này, mặc kệ trong lòng đang là máu chảy đầm đìa, ngoài mặt anh ta vẫn duy trì thái độ bình thường, ngoại trừ có phần lạnh lùng hơn tí xíu thì không đến nỗi nào.
Người trên bàn ăn không nhiều lắm. Mọi người đều quen biết Nhậm Cảnh và Dụ Tinh Triết.
Nhậm Cảnh và Dụ Tinh Triết có lẽ cũng biết nhau từ trước, nhưng xem chừng chỉ là bạn xã giao tiếp xúc thoáng qua chứ không có quan hệ thân thiết gì.
Cơ mà, cả hai lại khá là ăn ý khi không ai khiến Dạ Sâm khó xử.
Nhậm Cảnh không ở trước mặt nhiều người "show ân ái", Dụ Tinh Triết cũng không bám theo chất vất Dạ Sâm.
Dạ Sâm tương đối thoải mái. Những người ở đây đều thuộc loại EQ cao cấp, không cần biết thân phận của Dạ Sâm là gì, chỉ cần nhìn đồ đôi của cậu với Nhậm Cảnh thôi, cũng đủ để họ đối xử nhã nhặn với cậu rồi.
Nhậm Cảnh không quan tâm Dạ Sâm một cách trắng trợn mà để tâm từng chi tiết nhỏ. Giống như lúc nào anh cũng chú ý tới cậu. Dạ Sâm chỉ cần liếc mắt một cái, Nhậm Cảnh sẽ biết ngay là cậu đang tìm tương đen, sau đó chuyển đồ đến vị trí thuận tiện cho cậu dùng.
Những điều này người khác không thấy, nhưng Dụ Tinh Triết lại thấy rõ mồn một.
Miếng sườn bò nướng bỗng chốc như biến thành thịt bò nướng ướp ớt.
Dụ Tinh Triết nhấc ly rượu tu hơn nửa, tiếc là lửa không những không tắt mà trái lại càng phừng phừng rực cháy.
Nhậm Cảnh nhìn anh ta cười "Tửu lượng của giám đốc Dụ thật tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!