Chương 11: (Vô Đề)

Sờ, sờ vào cơ bụng á?

Dạ Sâm "Tôi làm chết ông nội cậu!"

Hệ thống đi chết đi "Khẩu vị của cậu thật nặng!"

Dạ Sâm tức đến mức muốn đập tan hệ thống.

Hệ thống đi chết đi an ủi người anh em có cái đầu tổ quạ "Cậu nên thấy may mắn, vì Nhậm Cảnh có cơ bụng, chứ không thì…"

Dạ Sâm giật giật khóe miệng "Lẽ nào anh ta không có cơ bụng thì nhiệm vụ của tôi không hoàn thành được ư?"

Hệ thống đi chết đi "Cậu có thể nghĩ xem có cách nào có thể giúp anh ta luyện ra cơ bụng trong vòng hai tư tiếng."

Dạ Sâm không phục "Một múi cơ bụng thì cũng là cơ bụng có được không!"

Hệ thống đi chết đi "Giống cậu ấy hả?"

Dạ Sâm: Đời người gian nan, có cần thẳng thắn vậy không người anh em!

Hệ thống đi chết đi sợ kích thích quá đà sẽ làm kí chủ xẩu hổ muốn tự sát, cho nên chậm rãi nói "Nhiệm vụ này không khó, giữa thẳng nam với nhau sờ tí cơ bụng không phải cũng giống như các chị em phụ nữ sờ ngực nhau à?"

Dạ Sâm không nhúc nhích "Cậu cũng đang nói là "thẳng nam" đấy." Hai chữ "thẳng nam" nhấn vô cùng mạnh.

Hệ thống đi chết đi hắng giọng "Nhậm Cảnh là thẳng nam, cậu cũng có thể giả là thẳng nam mà."

Dạ Sâm "Sao tôi cứ thấy như cậu đang lừa tôi ấy nhỉ?"

Hệ thống đi chết đi "Tôi nào dám chứ? Cười."

Cái chữ cười này nói ra nghe cũng chả có tí ý tốt nào!!

Dạ Sâm không ngủ nổi nữa, xuống giường rửa mặt. Cậu vừa cầm bàn chải tự động đánh răng vừa suy nghĩ: Nhiệm vụ này cậu không thể bỏ qua. Cậu vất vả lắm mới dự trữ được một điểm, cậu không thể lãng phí nó vào ngay ngày hôm sau được.

Nhớ lại quãng thời gian quay cuồng vì cái chín giờ năm mươi lăm, thật sự là tồi tệ! Cậu chẳng muốn quay lại cái vòng luẩn quẩn ấy tí nào.

Cơ bụng… Sờ vào…

Lại nói, hình như cậu từng sờ rồi đúng không nhỉ?

Hừm, Dạ Sâm đỏ bừng mặt, sau khi súc miệng xong, cậu phải dùng nước lạnh để rửa mặt.

Rửa xong, cậu nhìn chính mình trong gương, tự cổ vũ "Cố lên! Dạ Sâm, mi nhất định làm được!"

Mấy ngày nay Nhậm Cảnh chưa từng nhắn tin cho cậu. Dạ Sâm lấy điện thoại chà xát nửa ngày, ngón tay chọc chọc chọc, do dự đến do dự đi.

Hệ thống đi chết đi lên tiếng "Hẹn thẳng anh ta làm một phát, đừng nói cơ bụng, đến cả XX còn sờ được luôn ấy chứ."

Dạ Sâm âm u nói "Hẹn rồi cậu sẽ cho tôi mười vạn điểm sinh mệnh à?" Nếu thế thật, cậu cũng chả ngại đến hẹn Nhậm Cảnh đâu, dù sao… cũng làm qua cái đó một lần rồi.

Hệ thống đi chết đi bật lại "Nghĩ hay gớm!"

"Cút cút cút." Dạ Sâm đảo mắt "Cái tên khốn nạn không có thành ý gì cả!"

Dạ Sâm đắn đo một lúc lâu, rốt cuộc vẫn gửi một tin nhắn vào Wechat của Nhậm Cảnh "Hôm nay anh rảnh không?"

Rất nhanh, cậu nhận được tin trả lời. Thế nhưng, lại không phải do Nhậm Cảnh gửi "Anh Dạ, chào anh, anh Cảnh đang họp, anh có chuyện gì có thể nói với tôi, chờ anh ấy ra, tôi sẽ chuyển lời cho."

Dạ Sâm vứt điện thoại ra, rất không vui nghĩ: Giờ mới mấy giờ mà đã họp? Sao không bận chết luôn đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!