Editor: Cánh Cụt Nhỏ
Beta: Lam Ái (Lam Linh Gia Trang)
Thứ sáu Tằng Nhược An sẽ đi sớm.
Bởi vì anh ta muốn bắt kịp chuyến bay nên cuộc phẫu thuật sẽ bắt đầu từ bảy giờ sáng.
Đêm đầu tiên, Viên Miêu hỏi Bình Bình: "Bình Bình, ngày mai con phải phẫu thuật, con có sợ không?"
Bình Bình không nói câu nào.
"Con không phải sợ." Viên Miêu bế cậu bé lên ngồi trên đùi mình: "Nè nha, con chỉ cần ngủ một giấc, những chuyện khác cứ giao cho chú An, ừm, chính là chú đẹp trai ngày hôm đó đấy. Một lúc au, con mở mắt ra, ừm, thì cuộc phẫu thuật đã kết thúc rồi." Cô hôn Bình Bình một cái: "Thế nào? Dễ mà đúng không?"
Bình Bình đan đôi bàn tay nhỏ của mình vào nhau nhưng vẫn không nói một lời.
Viên Miêu an ủi cậu bé thêm một chút, dù vậy cậu bé không mở miệng.
Lôi Diệp không nhịn được tức giận nói: "Thằng bé này, tại sao cháu lại không nói chuyện?"
Viên Miêu xua tay, cô kiên trì nhìn cậu bé: "Bình Bình của chúng ta vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời, đúng không con? Nào, Bình Bình, con nói cho cô biết đi, con muốn nói gì?"
Bình Bình nhìn nhìn vào mắt cô, gom hết dũng khí rồi nói: "Sau khi làm xong phẫu thuật thì cô sẽ đưa con về viện mồ côi đúng không ạ?"
Viên Miêu sửng sốt, cô ôm chặt cậu bé vào lòng mình: "Không có chuyện đó đâu, Bình Bình.
Không có thế lực nào có thể chia cắt được hai chúng ta cả." Cô buông cậu bé ra rồi nhìn cậu bé: "Cô còn lo lắng Bình Bình không cần cô nữa cơ.
Nếu không, Bình Bình có thể gọi cô bằng mẹ không? Từ giờ chúng ta đã là mẹ con rồi, sẽ không bao giờ xa cách nhau nữa nhé?"
"Mẹ." Bình Bình gọi một tiếng rồi nhào vào lòng cô.
Nước mắt của Viên Miêu chảy ra, cô siết chặt Bình Bình: "Bình Bình, con trai ngoan của mẹ."
Viên Miêu rất bình tĩnh khi đưa Bình Bình vào phòng phẫu thuật.
Bên cạnh cô, Tằng Nhược An đang đợi mọi thứ sắp xếp xong, bỗng anh ta xoay người nhìn Viên Miêu: "Em có cảm thấy căng thẳng không?"
Viên Miêu cười khổ nói: "Bây giờ căng thẳng thì có lợi ích gì? Có thể thay đổi được chuyện gì không?"
"Anh nhớ năm đó khi em phẫu thuật cắt ruột thừa, em căng thẳng lắm.
Em khóc to, dù thế nào cũng nhất định không vào phòng phẫu thuật."
Viên Miêu cười: "Những việc không tốt đẹp đều bị anh nhìn thấy hết."
Tằng Nhược An nhún vai: "Không còn cách nào.
Ai bảo đúng lúc ông nội anh lại nằm viện ở đây." Anh ta lại nhìn cô rồi nói: "Em thật sự không căng thẳng?"
"Có anh ở đây thì tôi căng thẳng làm gì nữa? Bây giờ anh là chủ nhiệm khoa, chắc chắn đã thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật.
Tất nhiên với anh thì ca này không phải là ca khó giải quyết."
Tằng Nhược An bị những lời nói của cô làm nghẹn cổ họng.
Sau đó anh ta không nói thêm câu nào nữa.
Viên Miêu lẩm bẩm, như thể cô đang tự nói với chính bản thân mình: "Hơn nữa, căng thẳng để làm gì cơ chứ? Cái gì phải biến mất thì vẫn sẽ biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!