Chương 6: (Vô Đề)

Editor: Cánh Cụt Nhỏ

Beta: Lam Ái (Linh Lam Gia Trang)

Vui lòng không REUP truyện DƯỚI MỌI HÌNH THỨC

************

Vài năm trước cô là một đại tiểu thư mười đầu ngón tay không dính nước, hiện tại cứ cái gì tốt cho cuộc sống thì cô sẽ dùng.

Mất hai ngày Viên Miêu mới trả được phòng trọ, thứ gì có thể bán được cô đều bán hết.

Thật ra trong phòng cô cũng không có gì nhiều nhặn, chỉ có một số đồ điện cũ, bàn ghế cũ với xoong nồi bát đĩa đã sử dụng.

Những món đồ này không phải đồ mới nên cô không cảm thấy tiếc khi bán đi.

Hơn nữa mấy năm nay mẹ cô không mua thêm bộ quần áo nào, vì vậy hành lý của bọn họ rất đơn giản.

Căn bản, tất cả tài sản của bọn họ là tấm thẻ ngân hàng của Viên Miêu.

Khi họ rời khỏi khu trọ thì hàng xóm xung quanh cũng chào tạm biệt họ.

Khi Lôi Diệp mới chuyển đến, vì bà vẫn chưa thích nghi được cuộc sống ở nơi này nên hay xảy ra xích mích với hàng xóm xung quanh.

Viên Miêu giải quyết chuyện này một cách nhanh gọn, đó là nói chuyện nhẹ nhàng với mọi người, bảo rằng mình từ nơi khác chuyển đến đây, mong mọi người quan tâm và bỏ qua cho.

Nhờ vậy mâu thuẫn dần dần không còn nữa.

Bây giờ, khi bọn họ rời đi, mọi người đều đi ra tạm biệt bọn họ.

Viên Miêu nói: "Mấy bác gái, bây giờ con phải đi rồi.

Mấy năm nay nhờ mọi người chăm sóc hai mẹ con con, hai mẹ con con vô cùng cảm kích ạ."

Một bác gái hỏi: "Vậy hai người định đi đâu?"

Lôi Diệp định nói thì Viên Miêu nói: "Chúng con muốn vào nam xem sao, nghe nói ở đó có nhiều cơ hội làm việc hơn ở đây."

Sau khi ba người lên xe, Lôi Diệp nói: "Vì sao vừa nãy con không nói với họ là chúng ta về Giang Thành?"

Viên Miêu nói: "Không cần mẹ ạ, dù sao chúng ta chỉ xã giao với bọn họ.

Hơn nữa, không phải chúng ta đến Giang Thành ở hẳn, ngược lại con thật sự muốn vào nam nên con trực tiếp nói thẳng."

Sau khi nhìn ghế trong xe, Lôi Diệp nhận ra đây là ghế hạng nhất, bà phàn nàn Viên Miêu chi nhiều tiền quá.

Bên cạnh có một hành khách nói: "Có phải lúc mọi người mua ghế hạng hai thì hết mất rồi đúng không? Lúc tôi mua cũng hết vé."

Viên Miêu cười nói: "Lúc tôi mua vẫn còn.

Nhưng tôi đi cùng một người già và một trẻ nhỏ nên chỗ ngồi vẫn cần rộng rãi một chút, nhất là trẻ con.

Hơn nữa, tiền vé hai khu ghế cũng không hơn kém nhau nhiều lắm."

Hành khách nói: "Ồ thật không? Hôm kia tôi mua vé thì đã hết sạch rồi." Cũng may lúc đó Lôi Diệp đang sắp xếp hành lý nên bà không nghe thấy.

Đường sắt cao tốc rất phát triển, thời gian từ Vân Thành đến Giang Thành cũng không lâu.

Năm năm chưa về, Giang Thành đã thay đổi rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!