Chương 36: Không Có Sự Đồng Ý Của Tôi Cô Đừng Nghĩ Được Tiếp Xúc Với Người Khác

Những ngày này, nếu không có chuyện gì khác, Viên Miêu bắt đầu học tiếng anh.

Kỳ thi sắp đến gần, cô có lòng tin sẽ vượt qua.

Mặc dù là một người từng có tiền án, mặc dù hy vọng mong manh, nhưng cô vẫn phải thử một lần.

Buổi trưa Tần Nhất Phàm gọi điện nhắc nhở cô, nói cô là trợ lý riêng, nên chủ động hỏi xem Chư tổng muốn ăn cái gì.

Viên Miêu hỏi: "Vậy trước kia thì sao? Anh cũng đặt theo quy tắc sao?"

Tần Nhất Phàm trả lời rất ngoại giao: "Chủ yếu là do Chư tổng.

Anh ấy thích nhà bếp tư nhân, thường nói thức ăn bên ngoài quá nhiều dầu mỡ."

Viên Miêu suy nghĩ một chút, quyết định hỏi Chư Nhất Hành.

Anh ta kiêu ngạo nói qua điện thoại: "Tôi muốn ăn đồ ăn Nhật, cô đi mua đi.

Tôi muốn ăn sáu cái sushi, một con hải sâm, một phần thịt bò, một phần súp đuôi bò, muốn thêm hai phần salad, cộng thêm sữa chua và hai phần trái cây, cô đi đi.

Tắt điện thoại, Viên Miêu nhỏ giọng nói: "Ăn nhiều quá."

Viên Miêu cũng không có đi thật, bây giờ dịch vụ ăn uống phát triển như vậy, tự mình đi bộ để mua những hộp thức ăn đóng gói, không phải rất ngu sao? Hơn nữa, cô thật sự rất muốn đọc sách, kỳ thi sắp tới, mặc dù có chút tự tin, nhưng tự tin cũng không thể chủ quan.

Cô tìm thấy được một nhà hàng Nhật Bản trông khá cao cấp trên mạng, đặt đồ theo yêu cầu của anh ta, lại chú tâm đọc sách.

Một lúc sau, có tiếng điện thoại, Viên Miêu đi xuống lấy thức ăn, gõ cửa phòng làm việc của Chư Nhất Hành.

Anh ta nhìn túi trong tay cô: "Nhanh vậy sao? Là cô đi mua?"

Viên Miêu trả lời rất thẳng thắn: "Không phải.

Tôi không có xe, lại sợ làm muộn bữa ăn của anh, liền đặt đồ ăn trên mạng." Cuối cùng, cô còn đặc biệt nói thêm: "Nhìn đánh giá, là một nhà hàng năm sao, chắc không tệ, mời Chư tổng ăn thử."

Cô mới đem hộp thức ăn đặt xuống bàn cà phê, Chư Nhất Hành nói: "Không nên ăn ở đây, sẽ có mùi."

Viên Miêu cảnh giác nhìn anh ta, bóng đen ngày đó không có mờ đi, anh ta sẽ không dở trò gì nữa chứ?

"Tôi sẽ không đi vào nữa." Viên Miêu kiên quyết nói.

"Ý của tôi là ở trong phòng họp." Anh ta cười: "Cô muốn đi đâu?"

Lỗ tai của Viên Miêu đỏ bừng.

Cô cúi đầu cầm túi lên đi tới phòng họp.

Trải giấy báo ra, lấy từng hộp thức ăn, để ở trước mặt của Chư Nhất Hành.

Tâm trạng của Chư Nhất Hành dường như rất tốt, quả thật đang đói, làm ra dáng vẻ chờ ăn cơm.

Viên Miêu dọn xong, lùi về phía sau một bước: "Chư tổng anh dùng từ từ, tôi đi trước."

"Khoan đã." Anh ta gọi cô lại: "Không phải cô nói, nhà hàng này là tìm được ở trên mạng sao? Tôi làm sao biết có ngon hay không? Hay là cô thử ăn trước?"

Viên Miêu muốn hét lớn một tiếng, nhưng chỉ nói: "Chư tổng, nhà hàng năm sao….

chắc….

Không tệ." Cô còn muốn nói: "Không chết được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!