Chương 34: (Vô Đề)

Cuối tuần trôi qua thật yên tĩnh.

Cô nấu ba bữa ăn đúng giờ, rau cải đặt giao hàng nhanh đã được giao đến đúng giờ.

Viên Miêu thở dài, cuộc sống bây giờ so với trước kia phát đạt hơn nhiều, trước kia cho dù như thế nào cũng phải tự mình ra chợ đi mua thức ăn.

Chẳng qua là giá quá đắt.

Cô bất đắc dĩ, nhưng nếu lời nói đã nói ra, không thể rút lại, chỉ có thể tìm cơ hội nói sau.

Cô nghĩ rằng ngày hôm đó cô nói như vậy, trong cơn tức giận Chư Nhất Hành sẽ cho cô tiền, nhưng không ngờ tới lại không có.

Không những như vậy, chuyện hôm thứ sáu, anh ta không có chuyển tiền cho cô, tới cưỡng bức cô.

Cũng may lần trước mới được chuyển mười ngàn tệ, chút tiền này vẫn có thể trang trải được.

Ánh mặt trời rất đẹp, chính là thời điểm giữa mùa thu này, mặc dù nhiệt độ càng ngày càng thấp, nhưng vẫn có ánh mặt trời, vẫn rất ấm áp.

Viên Miêu không khỏi đi lòng vòng trong sân, cô cũng không muốn đi xa, mặc dù cô biết mật khẩu cánh cửa, nhưng chính là không muốn chịu thua.

Nếu như Chư Nhất Hành đổi mật khẩu, cô chưa chắc sẽ phản ứng như vậy, nhưng cũng bởi vì đó là mật khẩu đã dùng rồi, cô cũng không muốn nhớ lại mật khẩu đó.

Cô thà không ra khỏi cửa, cũng tuyệt đối không nghĩ đến cái mật khẩu đó.

Cô đi loanh quanh trong sân, nghe được tiếng mèo kêu, nhìn qua khe cửa, là một con mèo, đang hướng về phía cô kêu meo meo.

Cô đi tới, qua khe cửa, đưa tay ra sờ nó.

Viên Miêu từ nhỏ đã yêu thích động vật nhỏ, chẳng qua là nuôi con gì cũng chết, đau lòng đủ rồi, chỉ chơi với thú cưng của người khác, mình không nuôi nữa.

Con mèo cũng không sợ cô, vẫn kêu meo meo, dường như muốn chui vào.

Viên Miêu sờ nó, nhỏ giọng nói: "Mày muốn vào sao? Đừng vào, tao đây còn muốn đi ra ngoài.

Meo meo, meo meo." Cô bắt chước tiếng kêu của con mèo nhỏ, một người một con mèo, gọi như vậy liền đứng lên.

"Meo meo, mày ở bên ngoài tốt biết bao, mày bị lạc đường sao? Một lúc nữa mẹ của mày sẽ đi tìm mày.

Meo meo."

Con mèo nhỏ hướng về phía cô kêu một lúc, cố gắng mấy lần cũng không chui vào được, liền kêu meo meo meo meo, do dự rời đi.

Viên Miêu bất đắc dĩ, tay nắm cửa, nhìn con mèo đi xa.

Hai ngày nay Chư Nhất Hành cũng không có ra ngoài.

Ở nhà có dụng cụ tập thể dục, có lúc anh ta sẽ xem ti vi trong phòng tập thể dục để rèn luyện sức khỏe, Viên Miêu cũng không có chỗ để đi, liền ở trong phòng khách, coi mình như người vô hình.

Ngồi một lúc, Viên Miêu cảm thấy xấu hổ, phát hiện ra phòng bếp là nơi anh ta thật sự muốn, thích ở, liền dứt khoát chuyển đến phòng bếp.

Căn nhà này vẫn lạnh lẽo như cũ.

Anh ta ở thư phòng hoặc tập thể dục làm chuyện riêng của mình, cô ở phòng bếp làm chuyện của cô.

Chỉ có ăn cơm hoặc ngủ, mới phá vỡ sự cô đơn này trong chốc lát.

Không, nấu cơm cũng nên được tính vào.

Thời điểm nấu cơm, căn nhà sẽ bị bao trùm bởi một làn khói, mặc dù thiết bị hút khói là loại tốt nhất, nhưng vẫn sẽ có một làn khí thoát ra ngoài, khiến căn nhà dường như trở nên ấm áp hơn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!