Chương 31: Cam Tâm Tình Nguyện Một Lần Coi Như Làm Cảm Ơn Tôi Như Thế Nào

"Còn Tằng Nhược An thì sao?"

"Năm đó con không chọn anh ấy, bây giờ cũng không còn cái gì để nói nữa.

Mẹ nói đúng, anh ấy là người tốt, và con biết rõ điều đó.

Nhưng bỏ qua chính là bỏ lỡ, con không muốn nhắc lại đến anh ấy, hơn nữa cũng nói rõ ràng những lời cần nói." Cô đặt một nắm rau vào trong đĩa, bình tĩnh nói: "Thật ra thì lúc đi làm việc ở bên ngoài, con nghĩ tới việc đưa mọi người trở lại Giang thành, dù gì chúng ta có hộ khẩu ở đó, cũng quen thuộc chỗ ở đó.

Nhưng con lại cảm thấy, mẹ chắc chắn sẽ không muốn về, và con cũng không muốn Bình Bình sống trong một môi trường đã có quá khứ."

Lôi Diệp nhặt từng cây rau hẹ một: "Nơi ở đầy đau lòng, mẹ quả thật cũng không muốn trở về.

Nhưng mà, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, thật ra là những chuyện đau thương, đều đã trôi qua."

Viên Miêu nói: "Thật sao?"

Lôi Diệp không nói gì.

Viên Miêu nói: "Mẹ, trong cuộc sống của con bây giờ, chỉ có mẹ và Bình Bình.

Những thứ khác chung quy cũng chỉ là người qua đường, bất kể là ai đến hay người nào rời đi, con cũng coi như là người ngoài.

Bình Bình từ lúc ăn cơm nghe mẹ nói bắt đầu từ ngày mai, không có ở nhà, rất tủi thân, cũng không có nói chuyện.

Viên Miêu sờ đầu của thằng bé: "Bình Bình, hai tuần lễ, mẹ nhất định sẽ trở về thăm con.

Công ty của mẹ ở Vân thành, mẹ nhất định sẽ thường xuyên trở về."

Bình Bình vẫn yên lặng.

Viên Miêu ôm thằng bé vào trong lòng rồi ngồi xuống: "Bình Bình không cần lo lắng, không phải còn có bà ngoại sao?"

Bình Bình liếc nhìn Lôi Diệp không nói gì, cảm thấy rất đau lòng, liền nói: "Mẹ của Bình là mẹ, bà ngoại là mẹ của mẹ, Bình Bình phải tin tưởng bà ngoại."

Bình Bình vẫn không nói lời nào.

Viên Miêu nói: "Mẹ hứa, mỗi ngày sẽ gọi điện thoại cho con."

Bình Bình nghiêng đầu: "Thật không mẹ?"

"Đương nhiên là thật, mẹ nói dối Bình Bình bao giờ chưa?"

"Hai tuần lễ con mới được về nhà một lần sao?"

"Đúng vậy.

Lần đầu tiên Bình Bình đi mẫu giáo, nhất định sẽ là mẹ đưa đi.

Bình Bình ngoan, không cần lo lắng mẹ không về với con, làm sao có thể như vậy được, mẹ yêu Bình Bình nhất."

Bình Bình nắm lấy vạt áo của cô, cũng không có nói chuyện.

Lôi Diệp nói: "Bình Bình qua đây, qua đây với bà ngoại, mẹ đi làm về mệt."

Viên Miêu ôm thằng bé: "Không cần, mẹ yêu Bình Bình nhất." Cô gác cằm trên đỉnh đầu của Bình Bình: "Bình Bình chính là con ruột của mẹ, ai tới chiếm đi, mẹ sẽ không cho."

Sau khi Bình Bình ngủ say, Viên Miêu bước ra thu dọn đồ đạc của mình.

Lôi Diệp nói: "Bình Bình thật là hay bám lấy con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!