Phải làm thế nào để kết thúc tình yêu? Lấy hận thù để kết thúc.
Làm thế nào để sự hận thù có thể kết thúc? Nhưng chưa chắc đã đảo ngược lại được.
Viên Miêu chưa bao giờ ghét ai, vì cô không muốn, và cô cũng không có năng lực này.
Làm thể nào để hận thù có thể kết thúc? Có thể quên đi sẽ có thể kết thúc.
Cô không hiểu tại sao Chư Nhất Hành lại không thể giống như cô.
Anh ta nói, chính bố cô là người khiến anh ta không có gia đình.
Anh ta đã làm chuyện tương tự, và cô cũng không hận anh ta.
Cô sẵn sàng quên anh, cô không muốn hận anh ta, nhưng anh ta nhất định phải trở lại lần nữa, để cho cô hận anh ta.
Nhưng cô vẫn không muốn hận anh ta, cô thà không nhớ tới anh ta, tình nguyện nghe lời anh ta, phục tùng anh.
Cô có nhà, có mẹ, có con, cho dù tình yêu tuổi trẻ đó chỉ là một chuyện cười, cô chỉ muốn quên đi.
Trái tim của cô chỉ giả vờ là nhà của cô, là mẹ, và con của cô.
Không có anh ta.
Rốt cuộc chính cô cũng đã trải qua cái chết cận kề, dù sao những năm này chật vật sinh tồn, Viên Miêu khóc một lúc lâu, liền đối mặt với cuộc sống hiện tại của mình.
Nếu cô nhất định chuyển tới chỗ ở của Chư Nhất Hành, vì không thể đưa mẹ và Bình Bình tới nhà của Chư Nhất Hành, cách duy nhất còn lại là cô tách ra khỏi bọn họ, tiếp theo cũng chỉ có một vấn đề: Tìm lý do gì, và làm thế nào để giải quyết ổn thỏa.
Trong chốc lát, Viên Miêu nghĩ đến việc để bọn họ trở về Giang thành.
Dẫu sao thì hộ khẩu của cô cũng ở Giang thành, trở về Giang thành, Bình Bình có thể đi học trường mẫu giáo công lập.
Nhưng cô rất nhanh bỏ ý kiến này.
Mẹ già yếu, con cách xa mình như vậy, cô không yên tâm.
Mặc dù đó là lý do tốt đẹp nhất để Bình Bình trở lại trường mẫu giáo công lập ở Giang thành mà để cho bọn họ trở lại Giang thành, lý do này tốt nhất, rất tốt, nhưng cô vẫn là không dám.
Ở Vân thành, cho dù hai người có ở riêng, nhưng cũng cách cô rất gần, nếu có chuyện gì xảy ra, cô sẽ đến rất nhanh.
Cô cũng không thể chịu nổi nỗi đau gia đình tan nát.
Nếu phải ở Vân thành, vấn đề kế tiếp liền giải quyết rất dễ, và đó là tìm một lý do.
Ngày hôm sau, Viên Miêu quét dọn vệ sinh, cũng không có vội vàng rời đi.
Không lâu sau, Chư Nhất Hành vào phòng làm việc, nhìn thấy cô ở đây, có chút ngạc nhiên, anh ta quay người lại bỏ túi xuống, ngồi xuống ở phía sau bàn làm việc, nhàn nhạt nói: "Cô nghĩ xong rồi?"
"Tôi muốn nói với anh một số điều kiện."
Chư Nhất Hành khịt mũi: "Coi cô bây giờ còn tư cách gì để đưa ra điều kiện với tôi."
"Bởi vì tôi suy nghĩ, anh cũng không thích cá chết lưới rách?"
Ánh mắt của Chư Nhất Hành có chút lạnh lùng: "Cô đe dọa tôi?"
"Không phải anh cũng đang đe dọa tôi sao?"
Chư Nhất Hành đột nhiên cười, anh ta dựa người ở trên ghế, có vẻ thoải mái: "Vậy thì cô nói điều kiện đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!