Chương 27: Viên Miêu Bây Giờ Cô Nói Dối Cũng Không Chớp Mắt

Sàn nhà màu vàng, ánh đèn cũng có màu vàng, tường cũng là màu vàng, trong một thế giới chỉ toàn màu vàng, một nửa người của anh lộ ra, một nửa ẩn bên trong, đột nhiên làm Viên Miêu nhớ lại nhiều năm trước.

Hồi đó cũng là hoàn cảnh như thế này, cũng là sàn nhà màu vàng, ánh đèn màu vàng, tường màu vàng, cảnh cửa màu đỏ nhạt, cũng giống như vậy, nửa người của anh ta giấu trong cánh cửa, một nửa người lộ ra bên ngoài, dựa vào cái khóa ở cánh cửa kia, nói: "Tới đây." Cô cứ như vậy từng bước từng bước đi tới, từng bước từng bước đến gần anh ta, mặc dù ngày đó anh rất ít cười, chỉ cười nhạt một cái, nhưng cô cảm thấy lúc đó anh ta rất dịu dàng, nhìn cô từng bước từng bước đến gần anh ta, có chút rực rỡ trong mắt của anh ta.

Lúc đó cô dừng lại ở trước mặt anh, có chút cố ý không quan tâm: "Chư Nhất Hành, em thích ăn, chúng ta cùng ở chung nhà đi." Cô nhớ lúc đó dường như anh ta nhíu mày lại, cô sợ anh nói không đồng ý, liền mạnh dạn nắm vai anh ta, kiễng chân lên, vụng về hôn anh ta.

Lúc cô định để chân xuống phải rời khỏi môi của anh, thì bất ngờ bị anh đỡ lấy, cô từ từ ôm lấy vai của anh chuyển sang ôm cổ.

Đó là lần đầu tiên họ hôn nhau, đó cũng là nụ hôn đầu của cô.

Bây giờ Viên Miêu chỉ đứng yên tại chỗ: "Có chuyện gì không?"

"Tới đây." Anh ta nói lại lần thứ hai.

Giống như để phá vỡ lớp sương mù ký ức dày đặc, Viên Miêu xách cây lau nhà cùng thùng nước rỗng lên, đi tới, cách anh ta 2 mét liền đứng yên: "Chư tổng, có chuyện gì không?"

Ngược chiều ánh sáng, lông mi của anh ta rất dài, Viên Miêu nhớ tới mẹo làm đẹp mà Tằng Nhược An từng nói.

Đúng vậy, Bình Bình giống với anh ta, cũng có một chút vẻ đẹp, mặc dù vẻ đẹp ấy không rõ ràng lắm.

Anh ta giống như hồi đó vậy, dựa người vào khóa cánh cửa kia thượng cô: "Tối hôm qua cô làm gì?"

Viên Miêu phủ nhận: "Không có."

"Viên Miêu, bây giờ cô nói dối cũng không chớp mắt."

Viên Miêu nói không lạnh lùng cũng không ngọt ngào: "Anh biết rồi sao còn phải hỏi?"

"Tại sao cô thêm tôi vào danh sách đen?"

"Xin lỗi, tôi không biết đó là anh."

"Ồ? Tôi còn tưởng rằng cô rất thích biệt danh đó chứ."

Viên Miêu cười: "Biệt danh? Tôi quả thật đúng là đã quên, cũng không nhìn kỹ, tất cả đều là chuyện đùa của quá khứ.

Tôi không nghĩ bây giờ có người đang ở trên cao, vẫn chỉ nghĩ về quá khứ."

Lông mi của Chư Nhất Hành chớp chớp trong nháy mắt, cũng không có nói chuyện.

Viên Miêu nói: "Chư tổng, anh còn có việc gì nữa không?"

"Quần áo của tôi, cô giặt chưa?"

"Chưa, có giặt anh cũng sẽ vất đi."

"Vậy cô còn đem trả lại cho tôi làm gì?"

"Đồ của anh, muốn vất đi cũng là anh vất đi."

Viên Miêu lại đợi một lúc, lúc cô chuẩn bị đi, nghe Chư Nhất Hành nói: "Viên Miêu, cô nói rất đúng, đồ là của tôi, tôi muốn vất sẽ vất.

Ngày đó Tằng Nhược An tới tìm tôi, tôi cũng nói như vậy với anh ta."

Viên Miêu dừng lại: "Nhược An tìm anh? Anh đừng làm phiền anh ấy."

Chư Nhất Hành châm chọc: "Không bỏ được sao? Anh ta cũng không bỏ được cô."

Viên Miêu không muốn nói chuyện linh tinh cùng anh ta, xoay người rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!