Viên Miêu không ngờ là anh lại độc ác như vậy, cô nhướng mày cười nói: "Vậy thì chủ tịch Chư, ngài định sắp xếp công việc gì cho tôi?"
"Cô có thể làm gì?"
Viên Miêu trả lời như vừa nãy không xảy ra chuyện gì: "Tôi biết quét nhà, lau bàn."
Chư Nhất Hành gật đầu nói: "Được, vậy sau này cô sẽ dọn dẹp vệ sinh ở tầng này." Khi Viên Miêu xoay người chuẩn bị đi, thì anh nói thêm một câu: "Đúng rồi, cô đi đâu cũng phải cầm điện thoại theo.
Nếu như tôi gọi điện mà cô không nghe máy, chậm một phút thì cô sẽ bị trừ một ngày lương."
Viên Miêu không nói gì, sau khi nghe xong thì cô đi ra ngoài.
Đầu tiên Viên Miêu đi đến tầng 11 để tìm Tần Nhất Phàm, nói với Tần Nhất Phàm về công việc của cô và hỏi dụng cụ quét dọn ở đâu, khi vệ sinh thì cần những yêu cầu gì.
Tần Nhất Phàm kinh ngạc, nhưng anh ta không nói gì, sau khi gọi mấy cuộc điện thoại thì anh ta nói với cô: "Tôi đã bàn giao xong với họ, cô có thể phòng quản lý dụng cụ ở tầng ba, ở đó sẽ có người sắp xếp cho cô."
Phòng quản lý dụng cụ tiếp nhận vụ bàn giao này, khi nghe thấy có người đến gặp thì người nhân viên dọn vệ sinh vui mừng suýt nữa nói ra câu cảm ơn trời đất: "Cô họ gì? Họ Viên? Tiểu Viên à, thật sự không phải do tôi hại cô.
Nhưng mà phòng làm việc của chủ tịch Chư rất khó dọn dẹp.
Ngày nào cũng phải về muộn và hôm sau phải đến từ sáng sớm, nhưng ông chủ yêu cầu trong không có bụi bặm và giấy vụn trong 24/24 giờ, mọi thứ trong phòng phải ngay ngắn và có trật tự."
Viên Miêu giật giật khóe miệng nói: "Đúng là rất khó dọn dẹp."
Nhân viên dọn vệ sinh vội vàng "Ừ" một câu, sau đó nhìn xung quanh một vòng rồi nói: "Cô nói chuyện cẩn thận một chút, tuy làm việc ở đây vất vả hơn một chút, nhưng tiền lương rất cao, tôi cũng cảm thấy thoải mái khi làm ở đây."
"Chủ tịch có yêu cầu gì nữa không?"
"Trong phòng làm việc của chủ tịch có phòng nghỉ riêng, nhưng mà bình thường chủ tịch không nghỉ ngơi ở đó lên cô không cần lo lắng, hằng ngày cô chỉ cần lau bụi trên trần nhà, hàng tuần phải thay ga trải giường rồi giao nó cho phòng giặt đồ."
Viên Miêu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, cô nhớ đến trước đây anh về nhà rất ít, nói là ở lại công ty tăng ca, cô chỉ không biết lúc đó anh thật sự ngủ ở phòng làm việc hay ở chỗ nào khác.
Khi đó cô chưa bao giờ nghi ngờ anh.
"Cốc chén của chủ tịch phải rửa cẩn thận, tuyệt đối không để cho nó nhiễm mùi khác.
Chủ tịch không thích bất kì mùi thơm hay nước hoa nào, kể cả khi lau sàn, cô tuyệt đối không được sử dụng nước lau sàn có mùi thơm."
Viên Miêu nhớ mấy năm trước cô cũng từng ngu ngốc đi mua nước hoa nổi tiếng thế giới như những người khác, lúc đó cô còn tin mùi hương đó rất kích thích, cô đúng là ngu mà.
"Những việc khác thì không sao.
Nói chung, mặc dù chủ tịch Chư khắt khe hơn một chút nhưng anh ta vẫn là một ông chủ tốt, nhưng đôi khi cũng tức giận bất chợt.
Có một lần tôi làm mẻ cạnh cốc của anh ta một chút xíu, anh ta mắng tôi một trận to.
Nhưng có một lần, tôi làm hỏng đồ trang trí của anh ta thì anh ta chỉ thản nhiên nói một câu: "Tôi không cần nữa, cậu đưa nó cho người ta đi." Làm tôi không biết phải sống chung với anh ta như thế nào?"
"Vậy ngoại trừ dọn dẹp phòng làm việc hai lần một ngày, thì tôi có phải làm những việc khác nữa không?"
"Cô chỉ chịu trách nhiệm ở tầng này?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì cô may mắn rồi, những chuyện khác thì tôi không biết."
"Bình thường anh nghỉ ngơi ở đâu?".
Ngôn Tình Sủng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!