Chương 14: (Vô Đề)

Cô ngồi một mình ở đó đợi đến trưa.

Nhân viên làm việc trong công ty đều tụ tập nhóm bốn, năm người đi ăn cơm, Viên Miêu nhìn thời gian, bây giờ đã gần mười hai giờ, mà Chư Nhất Hành vẫn chưa trở về, Viên Miêu nhìn xung quanh một chút, cô cầm túi xách lên rồi đi ra ngoài ăn trưa.

Đồ ăn ở đây cũng không rẻ, cô vào một cửa hàng tiện lợi, mua một cái bánh bao, rồi ngồi xuống mặt bệ của vườn hoa bên đường ăn bánh, sau đó gọi điện thoại về nhà.

Lôi Diệp nghe điện thoại, nói hai ba câu thì bà ấy đưa điện thoại cho Bình Bình.

"Mẹ." Khi nghe thấy câu này trong lòng Viên Miêu cảm thấy rất ấm áp.

"Con ăn cơm chưa?"

"Con ăn cơm rồi ạ, cơm nước thịt bà ngoại nấu ăn rất ngon.

Mẹ, mẹ ăn cơm chưa ạ?"

"Mẹ cũng ăn cơm nước thịt." Viên Miêu cắn một miếng bánh bao không có mùi vị gì nói: "Bình Bình ở nhà phải ngoan, phải ngủ trưa, sau khi ngủ dậy phải đọc sách một lúc với bà ngoại."

Cuộc điện thoại của cô bị cắt ngang, Viên Miêu muốn tạm biệt Bình Bình, thì Bình Bình lại nói: "Mẹ, con không cần bà ngoại đọc sách với con, bây giờ con có thể tự đọc sách một mình.

Buổi sáng con có đọc sách, là câu chuyện kể về một con cá heo nhỏ thích ăn kem ly.

Mẹ, để con kể cho mẹ nghe."

"Có một con cá heo nhỏ, nó rất thích ăn kem ly.

Cá heo mẹ vẫn hay nói với nó: Trẻ con không được ăn nhiều kem ly, nhưng con cá heo nhỏ không tin, mỗi lần nó ăn xong một cây kem nó đều cảm thấy không đủ.

Một ngày nọ, cá heo mẹ bán kem ly, trong tủ lạnh để đầy kem ly, cá heo mẹ đặc biệt dặn dò cá heo nhỏ: Con đừng ăn nhiều kem ly, mỗi ngày con chỉ được ăn một cây kem ly.

Sau khi nói xong cá heo mẹ đi ra ngoài làm việc, cá heo con háo hức nhìn tủ lạnh, nó đi quanh cái tủ lạnh một hồi.

Mỗi lần đi một vòng, nó lại lấy ra một cây kem ly, ăn xong nó lại nghĩ đây là cây cuối cùng.

Nhưng mà, ăn xong nó vẫn muốn đi xung quanh tủ lạnh.

Vòng vo một lúc nó vẫn ăn kem ly.

Cuối cùng thì nó đã ăn hết sạch kem ly trong tủ lạnh.

Nó định lau miệng, nhưng nó phát hiện ra tay mình không cử động được.

Khi nó muốn đi ra chỗ khác thì nhận ra chân mình chân không cử động được.

Nó hét lên nhưng môi nó không cử động được.

Chết rồi, toàn thân nó đã bị đông cứng." Viên Miêu không nhịn được bật cười khi nghe giọng kể sống động hơi ngây thơ của trẻ con như này.

Bình Bình vẫn nói tiếp, cuối cùng thằng bé nói: "Con cá heo nhỏ nói, nó đã được dạy dỗ và học được một bài học, sau này nó không dám ăn nhiều kem ly nữa."

Viên Miêu kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, sau đó cô vỗ tay nói: "Ái chà, Bình Bình kể chuyện nghe rất hay, nghe một chút vẫn cảm thấy chưa đủ."

"Có thật không mẹ?"

Cuộc điện thoại của cô lại bị cắt ngang, nhưng Viên Miêu không để ý đến số đó.

"Ừ, con yêu của mẹ, cho mẹ hôn tạm biệt cái nào." Viên Miêu làm ra dáng vẻ đang hôn, hôn vào điện thoại một cái, âm thanh được truyền qua điện thoại.

"Mẹ, con cũng hôn mẹ." Trong điện thoại truyền đến âm thanh hôn, Viên Miêu cười một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!