Trời vẫn mưa.
Hai người cùng đi dưới một chiếc ô.
Nhưng lại không hề gần gũi.
Tô Vận cố gắng hết sức để hạn chế tiếp xúc thân thể với anh, sợ quần áo ướt trên người mình sẽ làm dơ đồ tây đắt giá của anh. Gió ngày càng nhỏ, có thể thấy trời bắt đầu hửng lên, cơn mưa có vẻ sắp tạnh.
Tô Vận ở trong lòng thầm cầu nguyện, ông trời ơi, làm mưa to hơn đi, càng to càng tốt. Đi qua mấy ngã tư đường họ đều chìm trong trầm mặc. Có chăng cũng chỉ có tiếng hít thở của đối phương nghe rất rõ ràng.
Tô Vận đánh vỡ sự trầm mặc có phần xấu hổ này, giả vờ tuỳ ý hỏi: "Anh có quen người đâm xe kia à?
"Nếu không tài xế của anh cũng không nói cho anh biết là Viên Dĩnh. Nhưng hiển nhiên chắc cũng không phải là bạn bè thân thiết, vì cô thấy lời mình nói ra anh có hơi cau mày. Trời ạ, cau mày cũng đẹp trai đến vậy. (VV: chị của em ơi ==")
Tưởng Mộ Thừa rũ mắt nhìn một bên mắt cô, rồi tức thì thu hồi tầm mắt, nhìn đường phía trước: "Ừ, là chị họ của Lâm Việt."
Tô Vận: "… Ồ, lúc trước Lâm Việt cũng có nói với tôi anh ấy có một người chị, nhưng tôi chưa thấy bao giờ."
Anh lại hỏi: "Vậy cô định mua gì?"
Tô Vận lắc đầu: "Không biết, tôi chưa nghĩ ra đâu." Lại hỏi anh: "Hôm nay anh cũng định đi mua quà với tôi à?" Cuối tuần, thời tiết lại không tốt, nếu là không phải việc quan trọng, ai lại dở hơi đi ra phố cơ chứ.
"Không phải, tôi vừa cùng Lâm Việt trở về từ New York.
"Tô Vận choáng váng vài giây, nói như vậy, anh hẳn mới vừa xuống máy bay, còn chưa về đến nhà. Cô dừng bước:"Mưa gió đã sắp hết rồi, tôi có thể vào siêu thị bên kia mua một chiếc ô, anh hãy nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.
"Mưa nhỏ còn ở tí tách tí tách rơi xuống, tầm mắt Tô Vận song song với bờ vai của anh, cô lúc này mới phát hiện vai trái của anh đã ướt sũng. Tay phải anh cầm chiếc ô vững vàng che cho cô, tay trái lộ ra hẳn bên ngoài. Anh cất giọng nhẹ nhàng:"Không có việc gì, vừa lúc tôi phải vào trung tâm thương mại mua quà cho cháu. Cô ấy ồn ào muốn tôi mua quà ở nước ngoài nhưng lần này về vội, tôi quên mất.
"Tô Vận cũng không khách sáo, lại cùng anh sóng vai tiếp tục đi về phía trước. Cô rút cuộc vẫn tò mò tại sao anh biết cô muốn mua quà cho Lâm Việt, hỏi:"Lúc Lâm Việt gọi điện thoại cho tôi, anh ở cạnh anh ấy à?
"Nếu anh ở cạnh Lâm Việt, hẳn anh cũng biết chuyện cô với Lâm Việt là yêu đương giả vờ. Tưởng Mộ Thừa cũng không giấu diếm:"Không, cậu ấy có nói muốn gọi cho cô mời đi ăn tiệc sinh nhật của cậu ấy."
Tô Vận gật gật đầu, trong lòng hơi mất mát: "Ồ.
"Lâm Việt chưa nói chuyện đó, cô lại càng không thể tiết lộ. Tới trung tâm thương mại, Tưởng Mộ Thừa không có ý muốn đi cùng cô, nói:"Tôi ở quán cà phê chờ, lát nữa cô xuống đây giúp tôi chọn quà mua tặng đứa cháu."
Tô Vận cười nhẹ gật đầu đồng ý.
Bọn họ liền tách ra làm hai hướng.Mà tai nạn xe cộ vừa rồi ở ngã tư, đã nửa tiếng trôi qua nhưng tình hình tắc nghẽn vẫn nghiêm trọng như cũ.
Đây là lần đầu tiên Viên Dĩnh đâm xe, từ hồi cô ta có bằng lái đến giờ chưa bao giờ gây ra một phiền toái nào lớn đến vậy. Vừa nãy trong giây phút va chạm, cô ta thật sự nghĩ mình có thể sẽ chết tại chỗ, mà nếu chết thì cô thật không cam lòng.
Nếu không phải tại người phụ nữ kia thì cô ta cũng không đụng xe thảm đến vậy.
Thật không nghĩ tới người phụ nữ lại có thể mò đến Bắc Kinh. Trong đầu cô ta lại ong ong lên.
Viên Dĩnh xoa xoa huyệt thái dương, cô liếc nhìn thời gian, bên kia là hẳn đang là đêm khuya, cô ta nhịn không được bấm máy gọi, mãi mới có tín hiệu nhận máy.
"Có chuyện gì?
"Tiếng người đàn ông khàn khàn hơi mơ màng, nhưng lộ ra vài phần không kiên nhẫn. Viên Dĩnh:"Ông xã, em gây ra tai nạn xe cộ."
Lúc này bên kia mới tỉnh hơn một chú, hỏi: "Không có việc gì chứ?
"Viên Dĩnh nghe ra được giọng anh vẫn nhàn nhạt như thế, không chừng dù cô ta có đâm đến phế anh cũng sẽ chẳng mảy may quan tâm. Cô cắn môi dưới:"Không có việc gì, chỉ là đâm phải xe người khác thôi."
"Lần sau lái xe cẩn thận một chút. Không có việc gì nữa thì anh đi ngủ đây."
"Ông xã, tháng 11 anh mới trở về?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!