Chương 65: (Vô Đề)

Bị Tưởng Mộ Thừa gây shock không chỉ có Tô Vận, mà còn có viện trưởng Chu rất hiếm khi ăn ở canteen bệnh viện.

Viện trưởng Chu nhìn thấy trang phục của Tưởng Mộ Thừa mà ông nuốt cơm cũng thấy đau ngực.

Ông một tay xoa xoa tim mình, một tay xoa xoa mắt, sợ mình đã lớn tuổi mắt mờ.

Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn như thế, chính là thằng oắt con ông nhìn từ nhỏ đến giờ, sao có thể nhầm được.

Ông húp vội vài miếng canh, rồi gào về phía kia: "Tiểu tư, hôm nay định đến đây náo loạn cái gì?"

Tầm mắt tất cả mọi người đều đổ dồn lên người viện trưởng Chu, suy nghĩ đầu tiên trong đầu họ là người này có quen viện trưởng Chu, sau đó lại nhìn Tưởng Mộ Thừa, cảm thấy cực kì quen mắt, đã từng gặp qua ở đâu rồi nhưng không nhớ rõ, chủ yếu là do trang phục anh đã che kín mít, chỉ còn chừa lại hai mắt, không nhìn rõ mặt mũi.

Các bác sĩ nam cảm thấy Tưởng Mộ Thừa thích nổi bật, đối với hành động của anh khịt mũi coi thường.

Còn các bác sĩ, y tá nữa thì thấy đây là người đàn ông đẹp trai, mặc cái gì cũng phong độ ngời ngời như diễn viên điện ảnh.

Nhưng viện trưởng còn đang đứng ở đó, các cô không dám biểu hiện quá khích.

Trong lòng họ không ngừng oán hận vì sao hôm nay viện trưởng lại đến đây ăn chứ.

Tưởng Mộ Thừa bị viện trưởng Chu gọi, trong lòng anh run bắn lên.

Bình ổn được tâm trạng lại, anh nheo mắt, trong lòng thầm mắng thế nào mà mình lại quên không cởi áo quân phục, lại mặc đi vào canteen.

Đầu óc anh tám phần là úng nước rồi, anh đâu có muốn bị nổi bật như vậy.

Nhưng chuyện đã rồi, anh chỉ có thể cố gắng giảm bớt sự xấu hổ.

Anh không đi về phía Tô Vận nữa mà quay về hướng của viện trưởng Chu, vừa đi anh vừa thong thả cởi áo khoác quân phục, vừa cởi ra một nữa đã thấy ngực lạnh căm căm.

Viện trưởng Chu bất lực lắp bắp:

"Tiểu tư, làm cái trò gì vậy! Cậu giờ…. giờ ngày càng không ra thể thống gì. Quả nhiên….."

Ông không biết nên diễn đạt như thế nào với cái hành động không coi ai ra gì này của Tưởng Mộ Thừa.

Mấy hôm trước, khi cả nhà ông đang ăn tối, thằng con ông đang vừa ăn vừa xem điện thoại bỗng nhiên cười phụt hết cơm ra mâm.

Sau đó, ông mới biết được trong cái nhóm chat kinh thành hoa hoa công tử gì đó có phát nhiều bức ảnh Tưởng Mộ Thừa lái xe điện trước mũi xe buýt, để người ta rít còi ầm ĩ.

Giờ thì hay rồi, dám mặc áo khoác quân trang vào đây, nghĩ mình là con ông giời chắc!

Ông chỉ chỉ Tưởng Mộ Thừa: "Nếu bố và anh hai cậu nhìn thấy bộ dạng thiếu đòn này của cậu thì nhất định sẽ tái phát bệnh tim đó!"

Tưởng Mộ Thừa cởi áo khoác quân đội ra, ngồi xuống, cười nhìn ông:

"Chú Chu, chú nói vậy là không đúng, làm gì có ai mặc áo khoác quân đội lại bị gọi là thiếu đòn! Chú đừng quên lúc trước chú ở trong quân đội, mùa đông cũng phải dựa vào nó để giữ ấm."

Viện trưởng Chu á khẩu không nói gì được, ông muốn mắng thằng oắt này nhưng ngại nhiều người ngồi đây nên ông chỉ có thể nhín nhịn.

"Oắt con nhà người ngày càng không biết lễ phép, tôi chưa nói xong một câu đã cậu cãi xong rồi."

Tưởng Mộ Thừa cười:

"Ngày nào cháu cũng nói chuyện như vậy với anh hai nên được tôi luyện thành tài rồi. Ai bảo giọng điệu của chú giống anh cháu quá, đây là phản xạ có điều kiện nha!" Anh tạm dừng một chút rồi nói tiếp, giọng điệu chế nhạo: "Hay để cháu kiếm cho chú vài cái cốc, đợi lát nữa chú không biết nói gì thì có thể học anh cháu, gạt quăng vỡ hết cốc."

"….

"Viện trưởng Chu cố gắng hết sức bình tĩnh, không ngừng bảo bản thân không được so đo với người ít tuổi hơn. Cuối cùng ông hỏi:"Mặc như vậy rút cuộc muốn làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!