Chương 64: (Vô Đề)

Tưởng Mộ Thừa chưa đến công ty đã nhận được cuộc điện thoại thông báo xe của Viên Quốc Lương dừng dưới sảnh của tập đoàn Trung Xuyên, nhân viên xin chỉ thị của anh nên xử lý thế nào.

Tưởng Mộ Thừa không nghĩ ngợi: "Không cần làm gì, tôi đang chờ ông ta đến."

Cúp máy xong, anh xoay điện thoại trong tay một lúc, rồi lại gọi một cuộc điện thoại quốc tế, đầu dây bên kia lịch sự hỏi: "Tưởng tổng, xin hỏi có chuyện gì?"

"Các anh đã chuẩn bị tốt chưa?"

"Tất cả yêu cầu của ngài đều đã được sắp xếp thoả đáng, chúng tôi đã vận chuyển một ít đồ chơi trẻ em đến đảo, và cũng đã khoá mạng ở đó lại, đảm bảo không liên lạc được với thế giới bên ngoài."

Tưởng Mộ Thừa suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Trước tiên gửi cho tôi một đoạn băng ghi hình CCTV đi."

"Có ngay.

"Năm phút sau, Tưởng Mộ Thừa nhận được một đoạn video, trong một căn phòng rộng lớn có một người phụ nữ dáng người bắt mắt đang chơi đùa cùng hai cậu bé. Đứa lớn khoảng bảy, tám tuổi, đứa nhỏ hơn cùng lắm mới chỉ ba, bốn tuổi, mặt mày có nét tương đồng với Viên Dĩnh. Nhìn vài lần, anh mất hứng thú tắt video đi. Lúc này di động anh vang lên, là số của Lâm Việt. Tưởng Mộ Thừa hả hê à một tiếng, trực tiếp ấn tắt. Đầu dây bên kia cực kì kiên trì, lại tiếp tục gọi lại. Tưởng Mộ Thừa cho Lâm Việt đợi một lúc rồi mới bắt máy."Chuyện gì?"

"Anh tư, cái ảnh kia là cái quái gì?"

"Ảnh chụp gì cơ?"

"Là ảnh anh đi xe điện lạng lách trước mũi ô tô buýt đó."

"…."

Lâm Việt không chờ Tưởng Mộ Thừa trả lời, chưa từ bỏ ý định: "Anh tư, rốt cuộc là có chuyện gì, có phải những người kia ăn no dửng mỡ photoshop không?

"Anh cực kì hy vọng đó là sự thật, bởi vì còn có cả ảnh khác nữa, chính là ảnh anh chở một người phụ nữ, mà người phụ nữ này thì anh cực kỳ quen mặt. Nếu Tưởng Mộ Thừa và Tô Vận thật sự quay lại, vậy ai nói cho anh biết, chỗ cổ phần và chi phiếu kia phải làm sao bây giờ? Với hiểu biết của anh, Tưởng Mộ Thừa nhất định sẽ không hữu hảo mà trả lại đâu. Kết quả thì sao, Tưởng Mộ Thừa nói:"Ảnh đó là thật đấy."

Lâm Việt: "……" Anh nghe thấy tiếng lòng mình vỡ vụn.Ô tô của Tưởng Mộ Thừa chậm rãi dừng trước sảnh toà nhà.

Từ một chiếc ô tô khác đỗ cạnh bồn hoa ở cửa lớn, Viên Quốc Lương bước xuống xe.

Tưởng Mộ Thừa bảo tài xế dừng xe, nhưng anh không xuống, mà chỉ hạ cửa sổ xuống.

Viên Quốc Lương tiến lại gần, lão từ bên ngoài nhìn biểu cảm vô cảm của anh, trong mắt như có độc.

Tưởng Mộ Thừa tựa khuỷu tay lên cửa sổ xe, lười biếng không quan tâm.

Dù anh đang ngồi nhưng khí thế hơn Viên Quốc Lương hẳn một bậc.

Tưởng Mộ Thừa vẫn bình thản như thường, Viên Quốc Lương không đọc được ra cảm xúc của anh.

Lão không giữ được sự nhẫn nại: "Mày còn trẻ, đừng có quá tự cao tự đại.

"Tưởng Mộ Thừa thấp giọng bật cười, liếc mắt nhìn lão ta, rồi móc bật lửa và điếu thuốc ra, ung dung hút. Mỗi hành động và biểu hiện của anh đều tỏ rõ sự khinh thường. Viên Quốc Lương cắn răng:"Nói điều kiện của mày đi.

"Chỉ cần không đối đầu lại với nhà họ Viên, không kích động giá cổ phiếu của Viên thị, không ngấm ngầm phá thị trường của Viên thị thì dù là điều kiện gì, miễn trong phạm vi chấp nhận được thì nhà họ Viên đều có thể nhún nhịn, xuy xét. Phải hạ mình đến đây có nghĩa là nhà họ Viên sắp không xong rồi, sự tàn lụi chắc cũng không còn xa. Tưởng Mộ Thừa lặng lẽ nhả khói, anh nghịch bật lửa, bớt chút thời gian nhìn Viên Quốc Lương:"Điều kiện?"

"Chỉ cần điều kiện hợp lý, Viên thị đều có thể đáp ứng. Người anh em, trên thương trường nếu như đánh bại kẻ khác thì cậu cũng không được vui trọn vẹn đâu." Lão ta vừa ngon ngọt, vừa uy hiếp.

Tưởng Mộ Thừa nhìn lão ta, giọng điệu mỉa mai: "Điều kiện? Ông là ai mà có tự tin đó, bàn điều kiện với tôi? Chút tiền của nhà họ Viên các người căn bản không đáng để tôi chú ý."

Viên Quốc Lương cắn chặt răng, tức bạnh quai hàm.

Nếu không phải cháu trai lão là Viên Phong bị nghiện ma tuý, giờ mất hết lý trí, khiến anh cả nhà họ Viên chịu đả kích lớn, quắn hết lên, giờ lại thêm Phó Viễn Trung lật thuyền, lão ta còn lâu mới tự dâng mình đến đây cho Tưởng Mộ Thừa nhục nhã.

Trời đất thay đổi, Tưởng Mộ Thừa tốt nhất nên ngày ngày cầu nguyện mình không lộ sơ hở nào.

Tưởng Mộ Thừa nhả khói, giọng lãnh đạm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!