Chương 50: (Vô Đề)

Ngày đầu tiên hậu chia tay luôn là ngày dài nhất và dày vò nhất.

Một ngày dài như cả tháng vậy.

Sáng hôm đó, khi Tô Vận tỉnh dậy đã hoảng hốt những tưởng mình đã trải qua rất nhiều năm trôi qua.

Chờ đến khi hoàn toàn tỉnh táo cô mới nhận ra mình lại nằm mơ.

Cô với lấy di động, thế mà đã 6 giờ sáng rồi.

Giờ cô đang thuê một phòng ở riêng cách bệnh viện rất xa, phải mất hai tiếng di chuyển.

Vậy nên mỗi sáng cô đều phải dậy từ 6 giờ làm vệ sinh cá nhân rồi tức tốc ra khỏi nhà.

Chuyện là căn phòng ở ký túc xá vốn cô có thể ở trong hai năm.

Nhưng mấy tháng trước Tưởng Mộ Thừa không cho cô ở đó nữa, mang hết đồ đạc của cô dọn đến biệt thự, mà vừa lúc bệnh viện có người mới, chủ nhiệm đã hỏi cô có dùng phòng nữa không, nếu không thì nhường cho cô bé mới tới.

Cô chưa suy nghĩ kĩ đã gật đầu đồng ý ngay.

Giờ thì căn phòng ấy đã có người ở, còn cô thì chia tay Tưởng Mộ Thừa sau vài ngày.

Sau khi đi làm trở lại, cô có qua hỏi phòng hậu cần liệu còn dư chiếc giường nào không.

Vậy mà không còn một chỗ trống nào cho cô cả bởi vì bệnh viện vừa tiếp nhận một nhóm thực tập sinh, thậm chí còn không đủ chỗ cho họ.

Cô chỉ còn cách đi thuê nhà.

Sau khi trang điểm qua loa, cô lấy vội hộp sữa cùng bánh mì rồi vội vàng ra cửa, vừa đi vừa ăn, đi bộ đến ga tàu điện ngầm thì cũng vừa lúc xử lý xong bữa sáng.

Giờ đã là tháng 11, gió mùa về kéo theo từng đợt gió lạnh buốt, dù đã mặc áo lông nhưng Tô Vận vẫn không tránh khỏi vài lần rùng mình.

Vừa đợi xe buýt, Tô Vận vừa dậm chân tại chỗ cho nóng người.

Bên cạnh cô là một cặp tình nhân, người con trai đút tay cô gái vào túi áo khoác của mình, đồng thời dùng lưng mình chắn gió cho bạn gái.

Tầm mắt Tô Vận không tự giác dừng ở đôi bàn tay đang nắm lấy nhau trong túi áo khoác kia.

Trước kia Tưởng Mộ Thừa cũng thường hay làm vậy, có khi anh còn ôm cô vào trong lòng dưới lớp áo khoác để giúp cô sưởi ấm.

Tô Vận thầm thở dài.

Lúc này xe buýt cũng dừng tại trạm, cô theo dòng người đông đúc bước lên xe.Tô Vận lại quay về nhịp sống cũ trước kia, vừa đơn giản, vừa bận rộn bởi vì có nhóm thực tập sinh, như vậy cô không còn thời gian để suy nghĩ điều gì khác.

Nhưng cứ mỗi khi đến giờ tan tầm, trở về căn phòng thuê vào buổi tối, một cảm xúc cô đơn, tủi thân tự nhiên trào dâng mạnh mẽ.

Cô sẽ luôn lơ đãng mà nhớ đến Tưởng Mộ Thừa, tưởng tượng anh đang ở cùng ai, làm gì, có thể hay không thi thoảng sẽ nhớ đến cô?

Khi cô gặp lại Tưởng Mộ Thừa là buổi trưa, lúc ấy trời đang mưa, cô đang ăn cơm trong canteen thì nhận được điện thoại của anh.

Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, hốc mắt cô nóng lên.

Cô mất vài giây để bình ổn tâm trạng rồi mới bắt máy.

"Alo!"

Giọng anh không còn giống như trước đây, nhẹ nhàng và mang theo chút cưng chiều, giờ giọng nói ấy truyền qua sóng điện thoại mang the sự xa cách và lạnh nhạt: "Anh đang đứng dưới ký túc xá, có mang theo đồ em để ở biệt thự."

Lòng Tô Vận hơi quặn lại, giọng cô hơi khàn, nói: "Em đang ở canteen, anh chờ một chút, em lập tức đến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!