Tô Vận thấy rằng trên đời này, ngoại trừ biết sinh con thì Tưởng Mộ Thừa không gì là không biết, bao gồm cả việc chơi xấu, giở trò lưu manh.
Chỉ cần là lời anh nói thì thế nào cũng hợp lý hợp tình.
Đương nhiên cô không chịu đến phòng bếp nấu cơm cho anh rồi.
Vì thế nên Tưởng Mộ Thừa đe doạ: "Hoặc đi vào bếp, hoặc làm ở ban công này luôn, em chọn đi.
"Tô Vận trợn mắt nhìn anh, cảm thấy không cách nào có thể nói chuyện tử tế với người này được. Cô đẩy anh ra định về phòng. Nhưng chưa đi được vài bước đã bị anh kéo lại, dùng người anh kẹp cô sát lan can ban công, bắt đầu cởi thắt lưng. Vừa cởi, anh vừa không biết xấu hổ mà nói:"Tô Vận, em có nhiều cách giúp anh ăn no mà!"
Tô Vận thấy anh quyết tâm không chịu nói chuyện tử tế với mình, lại cố tình làm cô khó xử: "Em đi nấu cơm!"
Tưởng Mộ Thừa đạt được mục đích, tạm tha cho cô: "Trong tủ có sủi cảo, em nấu sủi cảo cho anh đi.
"Hai mươi phút sau. Tưởng Mộ Thừa ngồi trước bàn, cảm thấy bát sủi cảo nóng hổi trước mặt giống như mỹ vị. Anh gắp một miếng đưa đến bên miệng Tô Vận:"Anh bón em một miếng."
Tô Vận nghiêng mặt qua chỗ khác: "Em không đói thật mà.
"Tưởng Mộ Thừa cũng không cưỡng ép cô nữa, thu lại đũa rồi cắn một miếng. Sau đó anh duỗi cánh tay, kéo gáy cô lại phía mình rồi đem miếng sủi cảo đút thẳng vào miệng cô. Tô Vận dùng sức đánh không lại anh, chỉ có thể nuốt miếng sủi cảo xuống."Tưởng Mộ Thừa, anh chỉ biết bắt nạt em!
"Tưởng Mộ Thừa nhìn vào mắt cô. Dám nói anh bắt nạt à, anh bắt nạt thật luôn này. Anh ôm cô vào người, dùng hai chân kẹp chặt Tô Vận lại khiến cô không thể động đậy."Tô Vận, giờ anh chính là coi em như đứa trẻ hai tuổi đấy!
"Sau đó lại dùng miệng mình bón cho cô hơn nữa chén sủi cảo, rồi đến cả nước canh cũng hết sạch. Anh dùng khăn giấy lau miệng cô:"Muốn giận dỗi thế nào cũng được, nhưng đến giờ thì phải ăn nghe chưa."
Sau đó anh vỗ vỗ lưng Tô Vận: "Qua ngồi bên kia đi để anh ăn cơm."
Tô Vận ăn uống no đủ, nâng cao tinh thần, liền tỉnh táo, ôm lấy cổ anh: "Em còn chưa no!
"Tưởng Mộ Thừa hiểu thành cô còn muốn ăn sủi cảo, vì vậy lại định cầm đũa bón cho cô. Tô Vận chôn mặt ở cổ anh, rồi nhẹ nhàng cắи ʍút̼, rồi cô duỗi tay cởi từng nút áo sơmi ra. Nụ hôn rải rác từ xương quai xanh của anh xuống dưới. Tưởng Mộ Thừa cho rằng cô nhất thời hứng thú, liền để cô tuỳ ý làm bậy. Tô Vận vỗ nhẹ lên đùi anh, ý bảo anh buông lỏng chân ra, cô muốn đi xuốn dưới. Tưởng Mộ Thừa ngồi trên ghế, còn Tô Vận thì nửa quỳ giữa hai chân anh, tay vòng lấy eo anh, vùi đầu vào trước ngực anh, dịu dàng nói:"Trẻ con hai tuổi hình như vẫn chưa cai sữa nhỉ?"
Cô dùng đầu lưỡi trêu đùa trước ngực anh, vừa mút vừa cắn từng đợt mạnh nhẹ.
Sự trêu chọc đó khiến Tưởng Mộ Thừa thở hổn hển.
Hơi thở của anh ngày càng nặng, đó là điểm mẫn cảm của anh.
Anh dần bị Tô Vận trêu trọc đến mất lý trí.
Tay Tô Vận cũng không rảnh rỗi.
Cô cởi thắt lưng anh ra, thăm dò vào trong rồi nắm lấy.
Nơi đó đã nóng bỏng và cứng rắn, như thể sẽ chọc thủng thân thể cô ngay lập tức.
Tưởng Mộ Thừa đúng là chịu không nổi nữa rồi.
Anh không nghĩ cô sẽ chủ động như vậy.
Tay anh nắm vào mép bàn đến nổi gân xanh, lại chợt thấy đèn trong phòng ăn có chút chói mắt.
Anh sờ vào di động, dùng tính năng thông minh đem hệ thống đèn trong căn hộ tắt hết.
Anh cúi đầu nhìn, tay cô đang nắm lấy sinh mệnh của anh.
Giọng anh khàn khàn gợi cảm: "Muốn ăn sao?
"Tô Vận ngẩng đầu. Dù ánh sáng không đủ nhưng Tưởng Mộ Thừa vẫn thấy được sự kiều mị trong mắt cô, khiến máu toàn thân anh dồn hết xuống bụng dưới. Cô nũng nịu:"Vừa rồi ăn no rồi ạ."
Tưởng Mộ Thừa: "……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!