Chương 46: (Vô Đề)

Buổi tối trước ngày đi Thượng Hải, Tô Vận mất ngủ

Thành phố đó đem lại cho cô những điều ngọt ngào, nhưng thống khổ lại còn nhiều hơn thế, thậm chí nó còn huỷ hoại tất cả những kí ức đẹp đẽ của cô ở nơi này.

Thậm chí mọi chi tiết về những ngày tháng đen tối ấy sau 5 năm vẫn không hề lu mờ, chúng vẫn rõ nét, hiển hiện ngay trước mắt cô.

Cô không biết lần này đi cùng Tưởng Mộ Thừa đến đấy là đúng hay sai, nhưng chỉ nghĩ đến 10 ngày không được gặp anh, trong lòng cô lại trống rỗng bất an.

Tô Vận chui vào làm tổ trong lòng Tưởng Mộ Thừa.

Tưởng Mộ Thừa đang thiu thiu ngủ, thấy cô cử động liền mơ màng mở mắt ra.

Tuy rằng trong bóng tối anh không thấy gì nhưng vẫn dùng sức ôm cô vào lòng thật chặt.

"Sao còn chưa ngủ?"

"Em vừa mới tỉnh."

Tưởng Mộ Thừa dù vừa mới tỉnh ngủ nhưng bỗng lập tức xoay người, đè lên người cô, chui đầu vào trước ngực cô lưu luyến không rời.

Đầu lưỡi nóng bỏng của anh chạm vào nơi mẫn cảm của, dễ dàng khơi lên du͙ƈ vọиɠ trong lòng cô.

Tô Vận mở mắt, lặng lẽ cảm nhận những điều tốt đẹp anh dành cho mình.

Cô không biết có phải mọi người phụ nữ đều như vậy không, hay mỗi mình cô là sắc nữ, hoặc cũng có thế là mỗi lần, Tưởng Mộ Thừa đều đem đến cho cô những cảm xúc kíƈɦ ŧɦíƈɦ khó quên.

Anh vừa ôn nhu, lại vừa cuồng dã.

Mặc kệ là thế nào, cô đều không kìm được mà tham luyến.

Ngón tay Tưởng Mộ Thừa chạm vào nơi mềm mại của cô, Tô Vận hơi giật mình, không tự giác cong eo lên, ôm lấy anh.

Anh nói: "Đã ướt rồi.

"Tô Vận ngẩng đầu hôn lên yết hầu của anh, đôi tay du ngoạn phía sau lưng người đàn ông. Cô lại cắn cắn vành tai anh:"Không giận nữa à?"

"Giận đến đâu cũng sẽ cho em ăn no."

Tô Vận lên án: "Năm ngày hôm nay anh không nói chuyện với em."

"Đêm nào anh cũng không để em đói còn gì!" Nói xong anh cúi đầu lấp kín cái miệng đang lải nhải của cô.

Trong không gian vang vọng âm thanh môi lưỡi cùng hơi thở quấn quít.

Tô Vận yêu nhất cảm giác anh bao bọc cô như lúc này, chuyên chú hôn môi cô, càng yêu hơn khoảnh khắc anh tiến vào trong cơ thể mình, đôi tay dày ấm áp ôm lấy đầu cô, nhìn cô chuyên chú, tình cảm.

Cô còn rất thích những giọt mồ hôi của anh rơi trên mặt mình.

Khi kết thúc, Tô Vận đã mơ màng ngủ, cô mệt đến không mở được mắt.

Tưởng Mộ Thừa toàn thân là mồ hôi, hai cánh tay anh chốnng bên người cô, nhìn cô một lúc lâu rồi cúi đầu hôn hôn, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tắm qua nước lạnh xong, anh lấy bao thuốc trên tủ đi ra ban công.

Tối nay bọn họ đi ngủ sớm, thân mật xong cũng mới gần 12 giờ.

Thuốc còn đang hút dở thì có tin nhắn đến.

Anh mở điện thoại ra, vẫn là người gửi ảnh lần trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!