Chương 43: (Vô Đề)

Khi Tưởng Mộ Thừa bước từ quán cà phê ra, một chiếc xe ô tô công vụ màu đen chậm rãi dừng trước mặt anh.

Khi cửa sổ bên ghế phụ hạ xuống, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Anh theo bản năng nhìn vào cửa sổ ghế sau, liền biết là ai đang ngồi trong.

Tuy nhiên anh làm như không thấy gì, rảo bước nhanh qua đầu xe đi về phía xe của mình.

Cửa sổ sau bất đắc dĩ phải hạ xuống, người trong xe tức tối gọi: "Tưởng Mộ Thừa, muốn chết hả? Nhanh lên xe mau."

Tưởng Mộ Thừa quay đầu lại, nhìn người đang ngồi trong xe vài giây rồi cười:

"Người ta nhờ vả cũng phải có chút thành ý. Thái độ này của anh rõ ràng là đang bắt nạt người dân bé nhỏ bọn em rồi."

Tưởng Mộ Bình rất muốn mắng người, nhưng nghe điệu nói của Tưởng Mộ Thừa, ông phải thu hồi lại cảm xúc quá khích của mình, mềm mỏng: "Mau lên xe.

"Tưởng Mộ Thừa cũng không so đo tính toán, nhìn xung quanh rồi mới mở cửa xe ngồi vào, Người thư ký ngồi trên ghế phụ quay lại cười, gật đầu với Tưởng Mộ Thừa:"Tưởng tổng.

"Tưởng Mộ Thừa chỉ nâng mí mắt lên rồi hạ xuống, chẳng phản ứng thêm gì. Thư ký sớm đã quen thái độ này của anh, lại quay người lại. Tưởng Mộ Bình hắng giọng:"Biết vì sao tôi tìm cậu không?"

Tưởng Mộ Thừa cúi đầu: "Không biết."

Tưởng Mộ Bình tức chỉ chỉ vào anh, nhưng không phát tiết, chỉ có thể ẩn nhẫn, vào chủ đề:

"Cậu nhiều tiền lắm hả, dám thuê lính đánh thuê. Cậu nên biết là Viên thị vẫn đóng vai trò trong thế giới ngầm đấy."

Tưởng Mộ Thừa ngẩng đầu, liếc nhìn anh hai của mình, không nói không rằng.

Tưởng Mộ Bình lại nói:

"Mấy năm nay công an, thanh tra biết rõ Viên thị làm ăn không sạch sẽ, nhưng lại không tìm được chứng cứ, cũng không tiếp cận được vào việc nội bộ cơ mật. Hơn nữa Viên thị mấy năm nay xây dựng không ít sản nghiệp, thu mua bệnh viện, mở trường học."

"Vạn nhất, nếu bọn họ bị ép vào đường cùng, cá chết lưới rách, những người bệnh, những đứa trẻ ấy, sẽ trở thành quân cờ trong tay họ.

"Cho nên nay cả Bộ Công an cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ rút dây động rừng. Nói rồi Tưởng Mộ Bình thở dài:"Viên gia khi xưa là hai anh em tự thân lập nghiệp, có bao nhiêu mồ hôi, máu, công sức, và cả sự tàn bạo, cậu cũng biết một ít rồi đó.

Đấy cũng là lý do lúc trước tôi không để cậu nhúng tay vào.

Nhưng tôi không ngờ cậu vì một người phụ nữ mà dám liều mình như vậy."

Ông cũng có tâm tư riêng, ngoài việc Tưởng Mộ Thừa có nghe lời ông hay không và dựa vào ý kiến của ông bắt anh tìm vợ môn đăng họ đối, ông càng hi vọng nhà họ Tưởng mọi người đều bình an.

Ngày đó ông tìm Tô Vận nói chuyện có chút khó nghe, một phần là vì hi vọng nhiều năm của ông không thành, khiến ông không cam lòng, Nhưng phần lớn là vì ông không muốn Tưởng Mộ Thừa nhúng tay vào chuyện này.

Nhưng ông càng sợ, càng lo cái gì thì y rằng nó xảy ra.

Tưởng Mộ Thừa thế mà dám to gan đối đầu với Viên thị.

Ông quá hiểu Tưởng Mộ Thừa, một khi anh đã quyết thì không bao giờ quay đầu.

Hiện tại ông lực bất tòng tâm, chẳng thể thay đổi cục diện.

Điều duy nhất ông có thể làm là giúp đỡ Tưởng Mộ Thừa, giảm thiểu những nguy hiểm anh có thể gặp phải xuống mức thấp nhất.

"Mấy năm nay phía công an không chú ý đến Viên thị lắm. Một là vì Viên thị bành trướng quá phức tạp, cần điều tra kĩ lượng hơn. Hai là Viên thị có quan hệ đặc biệt với vài vị quan chức cao cấp ở bộ, chúng ta không thể cho người thăm dò quá sâu vì luôn gặp phải cản trở. Nếu cậu vẫn khăng khăng muốn tiếp tục, tôi sẽ đưa cậu vài mối quan hệ quan trọng, cậu có thể…"

Tưởng Mộ Thừa cắt ngang:

"Em không cần đâu, tự em hiểu rõ. Chỉ là em muốn biết, nếu em đem Viên gia diệt sạch có phải được coi là lập công không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!