Phòng khách tuy không bật đèn nhưng tràn đầy sự ấm áp trong ánh nến lung linh.
Nơi nơi chỗ nào cũng có nến, trên sàn nhà, trên bàn trà, ở cửa sổ sát đất, bất cứ nơi đâu là mặt phẳng là có nến.
Ngoài nến ra, trong phòng còn thoang thoảng hương hoa.
Tô Vận cúi đầu nhìn kĩ, trên sàn nhà rải một lớp cánh hoa thật dày.
Cô cởi giày, chân trần chậm rãi bước vào, chuyển động khiến cho những ngọn nến nhẹ nhàng chuyển động.
Từ ánh lửa của nến, tiếng nến cháy tí tách như kể ra câu chuyện hạnh phúc từ xa xưa.
Tất cả đều đẹp tới hoàn hảo.
Tô Vận bước lên trên cánh hoa mềm mại, mát lạnh, cô quay đầu nhìn Tưởng Mộ Thừa, anh vẫn đang dựa vào cánh cửa lặng lặng nhìn cô.
Ánh sáng tựa như không đủ, đầy mông lung, khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh được phủ một màu vàng ấm áp, trở nên rung động lòng người.
"Tưởng Mộ Thừa, anh là đồ đàn ông thối!
"Tô Vận hờn dỗi nói. Tuy vậy nhưng trong giọng cô không giấu được sự vui vẻ, trong lòng như được bọc một lớp đường."…
"Tưởng Mộ Thừa đực mặt nhìn Tô Vận, anh tốn nhiều tâm tư như vậy mà đổi lại chỉ nhận được một câu đàn ông thối của cô. Tô Vận lại hỏi:"Anh chuẩn bị lúc nào vậy?"
Tưởng Mộ Thừa nói dối: "Buổi trưa, sau khi đưa em đến viện."
Thật ra sau lần đầu tiên mua hoa hồng tặng cô, anh đã bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm nay.
Hôm đó anh dừng trước cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng đỏ.
Vì không thích mùi của hoa nên mua xong anh trực tiếp cho vào cốp xe, kết quả về đến nhà thì quên khuấy mất.
Đến hôm sau, khi nhớ ra thì hoa đã sớm héo, anh liền bảo thư ký liên hệ vườn trồng hoa ở Pháp.
Đến sáng hôm nay, hoa hồng tươi từ Pháp được trở bằng máy bay đến đây, sau đó nhân viên cắt từng cánh hoa từ bông hồng được ướp lạnh, sau đó vận chuyển cánh hoa đến phủ kín nền căn hộ này.
Đáng ra đêm nay còn có đồ Pháp và rượu vang đỏ được đưa đến nhà, nhưng sau buổi tối mất vui như vậy, anh đã bảo họ đừng mang đến nữa.
"Tô Vận."
"Vâng?" Cô đang ngồi xổm xuống, nhặt một cánh hồng đặt lên chóp mũi ngửi, sau đó nhìn nhìn, đây không giống hoa hồng bình thường cô thường thấy, sau đó ngẩng đầu nhìn Tưởng Mộ Thừa, "Đây là hoa gì thế?"
"Là hoa hồng Louis XIV."
"…
"Hoá ra còn có loại hoa hồng này ư, đầu óc cô cũng đủ hạn hẹp. Tưởng Mộ Thừa lần nữa gọi:"Tô Vận."
Tô Vận biết anh muốn nói gì, "Anh tư, nếu anh muốn xin lỗi em, thì không cần đâu.
"Không đưa cô ra nhà hàng ăn cơm cũng không phải sai sót của anh. Thời gian bọn họ bên nhau cũng không nhiều, những lúc rảnh rỗi cả hai đều cùng ở nhà tận hưởng. Tưởng Mộ Thừa cũng không định nói xin lỗi, việc này xin lỗi không giải quyết triệt để gốc rễ vấn đề. Anh muốn nói là:"Tô Vận, anh và em, chúng ta không phải chỉ nói chuyện yêu đương là đủ.
Về sau chúng ta sẽ còn ở với nhau lâu dài, hàng chục năm phía trước, lúc ở chung đương nhiên sẽ không tránh khỏi va chạm, anh cũng không có khả năng thu xếp mọi thứ toàn vẹn, chu đáo.
Nhưng chỉ cần em nói ra, anh sẽ sửa đổi dần dần, nếu như sửa đổi vẫn chưa khiến em vừa lòng, em cũng sẽ thông cảm, có được không?
"Tô Vận nhìn anh có chút thất thần. Rất lâu sau, cô nói:"Anh tư, anh ôm em đi."
Tưởng Mộ Thừa cởi áo khoác ngoài, tiện tay đặt ở cạnh tủ giày, chậm rãi đến bên cô, ôm cô kiểu công chúa rồi hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!