Chương 38: (Vô Đề)

Editor: pwannn

Vẻ mặt Tưởng Mộ Thừa y như bánh đa nhúng nước, người phụ nữ của anh gọi anh là cậu Tư sao?

Còn chuyện nào vô lý hơn chuyện này không? 

Tưởng Mộ Thừa lạnh lùng ra lệnh cho Thẩm Lăng: "Cháu bỏ tay ra!

"Nếu Tô Vận không muốn giới thiệu thân phận của mình thì anh sẽ nói rõ ràng với Thẩm Lăng. Nhưng không chờ anh kịp mở miệng, Thẩm Lăng đã nói:"Cậu Tư, đây là bạn gái cũ của cháu, Tô Vận.

"Gọi cô là bạn gái cũ cũng chẳng có gì không ổn. Tô Vận quẫn bách gọi tên anh cảnh cáo:"Thẩm Lăng, đừng nói đùa nữa!

"Trò đùa này không chơi được, nhất là khi giữa Thẩm Lăng và Tưởng Mộ Thừa là quan hệ cậu – cháu. Vẻ mặt Thẩm Lăng nghiêm túc:"Không sao đâu, Tô Vận, anh không ngại người ta biết em là người phụ nữ anh thích."

Anh hơi im lặng, có thể thấy được sự do dự trong nét mặt của anh, nhưng cuối cùng cũng phun ra: "Mấy năm nay anh không biết lý do em chia tay anh là gì, rõ ràng anh so với Phó Minh…"

"Không hề kém cạnh ai mà em cứ nhất quyết chia tay." Nói xong, trong ánh mắt lộ rõ ​​vẻ buồn bã bất lực.

"Vừa rồi ở dưới lầu anh đã hiểu rồi, em sợ đi cùng anh sẽ xấu hổ, sợ bạn bè anh cười nhạo anh, nên em mới chia tay anh, đúng không?

"Tô Vận híp mắt, sao anh không đi làm diễn viên nhỉ, kĩ năng thượng thừa thế này mà lại dùng với cô đúng là lãng phí. Thẩm Lăng nhìn vào mắt Tô Vận rồi nhìn Tưởng Mộ Thừa:"Cậu anh cũng không phải người để ý những người thích bợ đỡ, cậu ấy sẽ không quan tâm việc em mặc đồ rẻ tiền mà ngồi ăn với cậu ấy đâu.

Đừng cảm thấy áp lực.

"Kết quả là, thế giới đều yên lặng. Tô Vận cảm thấy da đầu tê dại, ngón tay bắt đầu lạnh toát, vốn dĩ cô muốn giải thích cho Tưởng Mộ Thừa rằng cô và Thẩm Lăng chỉ là bạn, bây giờ có mười cái miệng cũng không thể nói rõ nữa rồi. Hạ Kiều sững sờ, đây là cậu cháu cùng thích một người sao? Cô lại lén lút liếc nhìn Tưởng Mộ Thừa, cả người đều toát ra hơi thở lạnh lẽo. Thẩm Lăng ấn Tô Vận ngồi bên cạnh Hạ Kiều, còn mình ngồi cạnh Tưởng Mộ Thừa, quay qua hỏi anh:"Cậu có phiền ghép bàn không?

Nếu hai người cần nói chuyện bí mật gì thì cháu với Tô Vận sẽ đổi bàn khác."

Tưởng Mộ Thừa lạnh lùng nói: "Không cần!

"Hạ Kiều thấy Tô Vận cũng không giải thích gì, xem ra là thật, cô ta dần hiểu ra, trong lòng vui vẻ không thôi. Cười hỏi Thẩm Lăng:"Anh Ba, anh có bạn gái cũ xinh đẹp như vậy từ khi nào vậy, em chưa từng nghe nha."

Khi nói chuyện, lại dừng ánh mắt trên người Tưởng Mộ Thừa: "Anh Tư, anh biết không?

"Tô Vận nghe được trong lời nói của Hạ Kiều có kim, lòng lập tức lạnh đi, Hạ Kiều biết rõ quan hệ hiện tại của cô và Tưởng Mộ Thừa, có cần phải đi theo cô như thế này không? Ánh mắt Tưởng Mộ Thừa không hề rời khỏi Tô Vận, quá khứ của cô có bao nhiêu phần anh không biết? Thẩm Lăng nhướn mày nhìn Hạ Kiều, giọng nói thản nhiên:"Tôi nhớ hình như tôi không quen tiểu thư Hạ."

Hạ Kiều: "…

"Trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, đúng là cái nết y như Tưởng Mộ Thừa, chưa bao giờ quan tâm đến mặt mũi người khác. Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng mở miệng:"Chuyện xảy ra khi nào?

"Lời này là nói với Thẩm Lăng, nhưng anh vẫn tiếp tục nhìn Tô Vận. Thẩm Lăng và Tô Vận là quan hệ nam nữ, chuyện từ khi nào, sao anh không biết gì cả. Anh chưa bao giờ nghĩ mình và Thẩm Lăng lại cùng yêu một người phụ nữ. Thẩm Lăng lấy khăn ướt lau tay, nói:"Chắc trí nhớ cậu không tốt, ba năm trước cháu đã nhờ cậu thu xếp cho một người vào bênh viện làm việc, người đó chính là Tô Vận.

Năm năm trước, lúc cháu đi mua nhà ở thành phố C, lúc đó cậu còn mắng cháu là có bênh, căn nhà đó là nhà của Tô Vận."

Nói xong, anh quay sang nhìn Tưởng Mộ Thừa: "Cậu nhớ rồi chứ?"

Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng rời mắt khỏi Tô Vận mà nhìn Thẩm Lăng như muốn nhìn thấu anh, hoá ra là nó mua nhà, chẳng trách đồ đạc trong nhà lại không đổi.

Nói như vậy, nó đã quen Tô Vận từ năm năm trước.

Tô Vận cũng nhìn Thẩm Lăng, ngoại trừ sửng sốt thì là cảm động.

Hóa ra trong lúc cô tuyệt vọng, là Thẩm Lăng đã mua căn nhà của cô, cao hơn giá thị trường những mười vạn nhân dân tệ, năm nay cô quay về muốn mua lại căn nhà, người chủ vẫn sẵn sàng đồng ý.

Sau khi mợ dọn vào, rất vui vẻ gọi cho cô nói trong phòng rất sạch sẽ, vẫn là dáng vẻ như khi bọn họ rời đi.

Lúc đó việc mua bán gấp quá, cậu đang ở trong trại tạm giam, em gái ở… Mợ đang được cấp cứu trong bệnh viện, bà ngoại lại qua đời, cuộc sống hỗn loạn, cô không còn sức để dọn dẹp nhà cửa, mọi thứ đều để lại bên trong.

Sau khi mọi chuyện ổn định trở lại, cũng đã hai năm sau, cô cũng không nghĩ tới việc tìm lại những thứ đó, dù sao cũng không ai có nghĩa vụ giữ lại những đồ vật cũ đó giúp họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!